Chương 7: Tiếng kèn trong màn sương mù (7)

Đó là một quái ngư chỉ còn lại một bộ xương màu đen!

Thân cá được xương cấu thành dài tới trăm mét, uốn lượn như một một con diều bay trong gió, nó bơi lội bên trong màn sương trắng xóa đang che kín bầu trời. Quái ngư không có vảy và máu thịt nhưng vào thời điểm há mồm gào thét xác thực là đang rêи ɾỉ.

Thanh âm kia bất luận ai nghe thấy tay chân đều nhũn ra: Nó không chỉ chấn động tim phổi, thậm chí còn khiến người ta đầu óc đau nhức.

Quái ngư mọc ra một cái sừng, bên người có vây cá bao quanh, vây cá men theo xương cốt đang chậm rãi vỗ, càng lên càng cao, tiếng gào thét như cuồng phong mãnh liệt quét qua trấn Vụ Giác. Theo sát phía sau là bức tường nước cao tới mấy chục mét—— biển động sớm hơn thời gian dự tính!

Thân ảnh quái ngư xẹt qua không trung, phản chiếu trong đáy mắt Phàn Tỉnh một cái bóng thật dài.

Phàn Tỉnh: "?!"

Hắn như bị định thân ngốc lăng đứng tại chỗ, mắt dõi theo quái ngư kia lướt qua trên bầu trời. Hai cái hốc mắt nó đen ngòm, trên đầu mọc ra một cái sừng, Dư Châu đang gắt gao ôm lấy cái sừng đó, cảm giác như một giây sau sẽ rơi xuống.

"Sương mù tản đi rồi!" Dư Châu khàn cả giọng mà rống to, "Tôi đã xua tan sương mù rồi!!!"

Tác động mạnh mẽ của quái ngư không chỉ có thể làm biển động, mà cuồng phong nó tạo ra đồng thời còn thổi tan sương đen bao phủ trấn Vụ Giác.

Bầu trời trấn Vụ Giác chưa từng sạch sẽ triệt để như bây giờ, trong sắc mây tái nhợt dần lộ ra một sắc xanh lam của bầu trời.

Sương đen như dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi về hướng ngược lại, ánh nắng lần đầu tiên chiếu rọi trên những mái nhà ở trấn Vụ Giác, phòng ốc cũ nát hiện ra dưới ánh mặt trời càng tăng thêm vẻ thê lương. Đám người trên trấn quần áo xám xịt bị ánh nắng chiếu lên chói lóa đến không mở mắt ra được.

"Ha... Ha ha ha ha! Quả nhiên là cậu!" Phàn Tỉnh cất tiếng cười to, "Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!!!"

Chó mèo gà vịt bên trong trấn kêu chạy loạn xạ, da lông dựng đứng, cư dân ngược lại mang bộ dạng bình tĩnh quá mức. Ánh sáng chiếu lên gương mặt trắng xanh của bọn họ, bọn họ không nói lời nào, mắt thấy bức tường nước ngày càng áp sát cũng không né tránh, chỉ lẳng lặng đứng thẳng dưới mái hiên nhìn Phàn Tỉnh đang cười điên cuồng mà lao tới.

Nước biển tuôn trào đã xông lên bến tàu. Gió lớn mang theo nước mưa ầm ầm đánh tới.

Xương cốt quái ngư bay thấp xuống, xẹt qua bên người Phàn Tỉnh. Xương cốt đã bị sinh vật thủy sinh gặm nuốt, loang lổ đầy những lỗ nhỏ, thời điểm Phàn Tỉnh không nhịn đưa tay chạm vào, quái ngư liền quay đầu dùng hốc mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm hắn.

"Mau lên đây! Sóng thần sắp đến rồi!" Dư Châu gắt gao ôm lấy cái sừng, đồng thời chìa tay ra với Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh không nắm lấy cái tay đó. Hắn nhìn Dư Châu, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tràn đầy trào phúng cùng khó tin nổi, tâm tình hết sức phức tạp.

"Phàn Tỉnh!!!" Dư Châu kêu đến khàn giọng.

Phàn Tỉnh nắm lấy tay Dư Châu, thuận theo thân quái ngư cưỡi lên lưng nó. Hắn cũng học theo Dư Châu ôm lấy cái sừng kia, bỗng nhiên nở một nụ cười, đưa tay nắm chặt mặt Dư Châu: "Cậu còn sống?"

Quái ngư bơi qua tháp cao, Dư Châu không để ý tới lời của hắn, liên thanh hô to: "Khương Tiếu! Liễu Anh Niên!"

Trong ba người đứng trên mặt đất, người nhảy lên lưng cá trước tiên chính là người đội mũ, Liễu Anh Niên lên cuối cùng. Cậu ta quay đầu lại bắt chuyện, mưa to trong nháy mắt giội ướt khuôn mặt của cậu ta: "Lão Cổ! Mau lên đây!"

Khương Tiếu đè lại bả vai của cậu ta, khẽ lắc đầu.

Bên trong màn mưa, hai con chó vàng sợ hãi kêu loạn, cắn lấy ống quần lão Cổ lôi vào bên trong tòa tháp.

Cổ lão sư đứng im bất động, gương mặt đầy nếp nhăn trong mưa gió càng thêm vặn vẹo dữ tợn đầy đáng sợ. Cuồng phong cùng nước biển tạo thành mưa to, lão ta điên cuồng cười lớn, hướng về đầu sóng đang càng ngày càng dâng cao, càng ngày càng tới gần mà đi đến.

"Dẫn tôi đi đi! Dẫn tôi đi!" Lão khàn giọng mà điên cuồng hét lên, "Cầu xin ngươi, để ta chết đi!"

Quái ngư vỗ vỗ vây cá, ra sức bay lên trên không.

Tường nước dâng lên mức cao nhất rồi nhanh chóng đổ ập xuống.

Nước biển nhanh chóng nhấm chìm toàn bộ trấn Vụ Giác, vô số con sứa giống như sọ người và cư dân trấn, chó mèo cùng đủ loại tạp vật chìm nối bên trong biển nước. Bất quá chớp mắt mấy giây, trên mặt đất chỉ còn dư lại tòa tháp lảo đà lảo đảo trong biển nước.

Trên đỉnh tòa tháp, quả nhiên có một cối xay gió to lớn đang đứng thẳng.

Dư Châu tay đang ôm cái sừng, những người còn lại từng người nắm chặt xương sống trên thân cá. Không một ai nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn xuống phía dưới trấn Vụ Giác.

Lên đến nơi cực kỳ cao mới nhìn thấy, trấn Vụ Giác xung quanh không có đất liền, bất kể viễn vong như thế nào, xung quanh đều là biển lớn mênh mông sắc xanh đen. Trấn Vụ Giác và hòn đảo nhỏ biệt lập kề bên như bị nước biển đen đặc chặt chẽ bao chung quanh.

Trấn Vụ Giác và rừng cây bên ngoài trấn, kể cả hòn đảo nhỏ như bị lau sạch đi, triệt để biến mất trên đại dương.

Sương đen bị quái ngư tạm thời xua tan, sau khi biến mất sau trận gió mạnh, liền từ từ tụ lại ngoài khơi gây cản trở tầm mắt.

Trên mặt biển vòng xoáy cực đại màu đen vẫn nằm đó, sương đen bên trong vẫn cuồn cuộn không ngừng phun trào ra. Ngoại trừ trấn Vụ Giác bị nước biển nhấn chìm, tất cả tựa hồ như không có bất kỳ biến hóa nào.

Quái ngư ở trên trời xoay quanh, thoát khỏi ràng buộc của đáy biển, mặc dù cái đuôi chỉ còn xương cốt nhưng nó vẫn đung đưa nhẹ nhàng đầy sung sướиɠ. Dư Châu lúc này dưới ánh sáng mới nhìn rõ ràng dáng dấp của quái ngư: Hình dáng rất giống cá chình, mà so với cá chình thì nhiều hơn bốn cái vây cá dài mà mềm mại, đỉnh đầu còn có một cái sừng.

Không biết nó đã nằm nơi đáy biển đó bao lâu, xương ở vây cá và đuôi cá bị gặm vỡ một chút, thời điểm bơi lội khó có thể bảo trì cân bằng hoàn mỹ, không khỏi có chút lảo đảo.

Dư Châu xoa xoa cái sừng băng lãnh của nó, nhỏ giọng: "Cảm ơn mày."

Khương Tiếu kéo lại mũ trùm: "Anh đã xảy ra chuyện gì?"

Dư Châu đơn giản kể lại mọi chuyện, chuyện Trần Ý đem mình đẩy xuống biển, Trần Lượng tặng cho mình một đập mái chèo, Khương Tiếu đôi mắt híp lại: "Đôi anh em đó quả nhiên không tầm thường."

Khi kể đến tất cả chuyện phát sinh tại đáy biển, mấy người còn lại đều trợn mắt há mồm.

"... Ăn mất?" Liễu Anh Niên liền nói lắp, "Cá, cá nhỏ đó là vật gì? Bạn trai cũ đã chết của anh cho sao? Sao anh lại dám ăn chứ!"

Dư Châu: "Khi đó đã sắp chết, vật này lại quái lạ, ăn thì chết mà không ăn cũng chết, tôi đương nhiên muốn liều một phen." Cậu vừa nói vừa nghĩ, con cá khô nhỏ chết cứng đó tựa hồ chính là bản thu nhỏ của quái ngứ này, sở dĩ nhìn như con thằn lằn là bởi vì vây cá dài bao xung quanh này.

Liễu Anh Niên: "... Anh nhìn thì có vẻ yếu ớt, không ngờ tính cách lại kiên cường như thế."

Dư Châu lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa vô hại: "Ồ? Tôi kiên cường sao?"

Quái ngư xương cốt băng lãnh, cứng rắn, bên trên còn kèm theo không ít con hà. Khương Tiếu xoa xoa sống lưng quái ngư, khẽ cười nói: "Quả là 'L*иg chim', chuyện gì cũng có thể phát sinh. Ai có thể nghĩ tới sương mù là dùng cách này mà làm chúng tản ra."

Liễu Anh Niên đối với chuyện vừa rồi canh cánh trong lòng: "Khương Tiếu, tại sao cô không cho tôi kéo lão Cổ theo?"

"Mọi người thật sự không phát hiện gì sao?" Khương Tiếu kinh ngạc, "Bên trong trấn Vụ Giác ngoại trừ lão Cổ là người bên ngoài, còn lại đều là người chết."

Tất cả mọi người nhìn cô.

"Câu đố về trấn Vụ Giác rất dễ dàng để giải đáp, sau khi Trần Ý nói cho chúng ta biết quái vật thích ăn thịt, tôi kỳ thực đã biết đáp án. Chỉ là đáp án này, đối với mọi người mà nói sẽ rất khó để chấp nhận."

Dư Châu: "Chẳng lẽ không phải đi săn bắt quái vật bên ngoài trấn sao?"

Khương Tiếu lườm cậu một cái, đem truyền thuyết về trấn đã hỏi thăm được nói cho Dư Châu: "Dĩ nhiên không phải. Quái vật trên tháp muốn ăn thịt, chỉ có một lượng thịt lớn mới có thể dẫn dụ nó xuống dưới. Phương án tốt nhất là lúc chạng vạng tối, tìm bên trong trấn một lượng thịt lớn. Vào lúc quái vật ban đêm đi tuần tra, số thịt đó có thể dẫn dụ nó chú ý, chúng ta nhanh chóng bò lên tháp, khởi động cối xay gió."

Dư Châu lắng nghe chỉ một thoáng tóc gáy liền dựng đứng.

Khương Tiếu lại nói tiếp: "Bên trong trấn, không phải vốn có đủ thịt rồi sao?"

Trên trấn chừng trăm người, lão Cổ trông tháp là người mà quái vật căm hận nhất.

—— vốn có, đầy đủ thịt.

Quái ngư nhẹ giọng gào lên, lượn quanh trên không trung trấn Vụ Giác hiện đã bị nước biển nhấn chìm.

Luôn luôn nhiệt tình cộng nói nhiều – Phàn Tỉnh từ đầu tới cuối đều duy trì trầm mặc, cuối cùng vẫn là người đội mũ mở miệng nói tiếp: "Nếu cô biết, tại sao không hành động?"

"Lần này người chơi xuất hiện bên trong nơi này, chỉ có tôi biết 'L*иg chim' là vật gì, dựa theo thói quen mà tạo thành quy định cho nơi này, tôi nhất định phải nói rõ ràng tất cả với người mới đến." Cô bình tĩnh mà nói, "Có một số việc lúc trước tôi chưa nói, là vì bảo vệ bọn người chúng ta. Tôi sợ sau khi nói xong các người liền không tìm kiếm biện pháp đuổi sương mù đi nữa."

Cô nhìn Dư Châu: "Đặc biệt là anh."

Dư Châu ngẩn ra: "Tại sao đặc biệt là tôi?"

"Trong ba lô của anh có quần áo và tất vớ của trẻ nhỏ, trong nhà của anh có trẻ nhỏ đúng không?" Khương Tiếu nói, "Anh là người có khát vọng trở lại hiện thực mãnh liệt nhất. Nếu như anh biết chúng ta căn bản không thể quay về thì sẽ rất thất vọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của hết thảy 'Người mới'. "

Dư Châu: "... Không thể quay về?"

Khương Tiếu mở cây kẹo que cuối cùng ra, ngậm trong miệng.

"Ở đây không chỉ có một 'L*иg chim', địa phương quỷ quái như trấn Vụ Giác này cũng không chỉ có một." Cô bình tĩnh mà nở nụ cười, "Tôi trước sau đã tiến vào 162 cái 'L*иg chim', trấn Vụ Giác là cái thứ 163."

Khương Tiếu duỗi ra ba ngón tay.

"Tôi rơi vào hãm khoảng không, trở thành 'Người mới' bên trong 'L*иg chim', đã là sự tình của ba năm trước."

"Người mới", là từ chuyên dụng xưng hô của người lần đầu rơi vào hãm khoảng không cũng chính là lần thứ nhất tiến vào "L*иg chim".

Bọn họ không hiểu quy tắc bên trong "L*иg chim", tựa như một đứa trẻ non nớt, yếu đuối, vô tri.

Khương Tiếu là tay già đời như vậy cũng không biết quan hệ chân chính giữa "Hãm khoảng không" và "L*иg chim", càng không biết "Hãm khoảng không" vì sao tồn tại và vì sao lại kéo dài như vậy.

Nhưng cô biết rõ quy tắc bên trong "L*иg chim".

Người rơi vào "Hãm khoảng không", đều sẽ tiến vào "L*иg chim".

Mỗi cái "L*иg chim" đều có một chủ nhân, được gọi là "Chủ L*иg".

Chủ L*иg khống chế được tất cả "L*иg chim", bao gồm cảnh sắc tồn tại bên trong "L*иg chim", khí hậu, đất đai... Nói đơn giản, "Chủ L*иg" quyết định tất cả mọi thứ bên trong "L*иg chim".

Giải đáp được câu đố của "Chủ l*иg", người mới có thể bình an rời đi, tiến vào một cái l*иg chim khác và không ngừng lặp lại quá trình này.

Phương thức và đường đi để lập tức rời khỏi "L*иg chim" cũng chỉ có "Chủ L*иg" biết đến, cũng chỉ có "Chủ L*иg" mới có thể mở nó ra.

"Chủ L*иg" nhận được sự bảo vệ của l*иg chim, bất luận bên trong "L*иg chim" xảy ra chuyện gì, "Chủ L*иg" đều sẽ không chịu vết thương trí mạng.

Mà "Chủ L*иg" có thể được thay thế. "Chủ L*иg" khác nhau sẽ khiến cảnh vật bên trong "L*иg chim" hiện ra với những bộ dáng khác nhau, có đơn giản, có phức tạp, đôi khi là núi cao sông lớn, đôi khi là thành thị phố trấn.

Biện pháp duy nhất thay đổi "Chủ L*иg" là cướp đi tính mạng "Chủ L*иg" đương nhiệm.

Để có thể cướp đi sinh mệnh "Chủ L*иg" người đó chỉ còn cách tiến vào "L*иg chim" cùng tham gia vào thế giới mà "Chủ L*иg" đã thiết lập.

Khương Tiếu lấy tay vẽ một vòng tròn: "Cũng chính là đám người như chúng ta."

Người đội mũ vẫn hỏi: "Tại sao lúc đó cô không trực tiếp gϊếŧ chết lão ta?"

"Bởi vì người gϊếŧ chết 'Chủ L*иg' sẽ trở thành 'Chủ L*иg' kế nhiệm tiếp theo." Khương Tiếu khóe miệng nhếch lên, "Trở thành 'Chủ L*иg' rồi sẽ không thể rời khỏi 'L*иg chim' này. L*иg vững như sắt, nước chảy không mòn."

Cái gọi là "Gϊếŧ Chủ L*иg mới được rời đi", thường là chỉ tất cả mọi người tiến vào bên trong "L*иg chim", nếu một người trở thành Chủ L*иg mới, những người còn lại liền có thể thoát khỏi.

Người đội mũ: "Ai nguyện ý làm chuyện như vậy?"

Khương Tiếu: "Trên thực tế thì chẳng có ai cả."

Nước biển dần dần thối lui, trên trấn khắp nơi bừa bộn, ngang dọc tứ tung đều là những cỗ thi thể của cư dân trên trấn.

Lão Cổ đang ngồi ở bến tàu, ông ta vẫn còn sống, cả người ướt đẫm.

"Ngẫu nhiên cũng sẽ có 'Chủ L*иg' như lão Cổ vậy. "Khương Tiếu nói, "Mấy chục năm, thời gian không ngừng lặp lại, thật đáng sợ, quả thật rất đau khổ. Bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để người thám hiểm 'L*иg chim' đến gϊếŧ mình để được giải thoát."

Tòa tháp rốt cuộc vẫn nứt toạt ra, sụp đổ trong nháy mắt.

Một người khổng lồ, mập mạp giống như đang bò ra từ bên trong khe nứt, nó cựa quậy trong đống phế tích của tòa tháp, cuối cùng loạng choà loạng choạng bò lên, tập tễnh đi đến nơi lão Cố đang đứng.

"Ba ba..." Nó hướng về phía lão Cổ duỗi hai tay ra, hàm hồ nỉ non.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quái ngư: Chân thân của ta cực kỳ đẹp đẽ!

Sau đó nhìn thấy chân thân của Dư Châu:...