Nghe thấy cụm từ "túi nilon đen" tim tôi như thắt lại, nó duờng như đã trở thành đại từ thay thế cho những mảnh thi thể.
Lần này cũng không ngoại lệ, túi nilon đen được tìm thấy ở trạm trung chuyển rác. Thật kinh khủng bên trong có chứa đầu người! Dưới ánh đèn, khuôn mặt tím tái xanh nhợt phản chiếu lên sự đen tối. Xem ra đã biến thành "xác chết trương phình" rồi. Khuôn mặt không thể nhận dạng, sau đầu có một bím tóc đuôi ngựa dài 30 phân. phù hợp với đặc điểm của nữ giới.
Phổ biến cho mọi người một chút thế nào là "xác chết trương phình".
Đây là hiện tượng đặc điểm thi thể trong quá trình phân hủy mạnh mẽ.
Con người sau khi nhắm mắt xuôi tay, các tế bào phân hủy sống nhờ trong cơ thể người mất đi sự khống chế của hệ thống miễn dịch mà sinh sôi nảy nở nhanh chóng, đồng thời sản sinh ra lượng lớn chất khí phân hủy.
Các chất khí này sẽ nhanh chóng tích tụ trong thi thể. Sau đó xuất hiện nhiều hiện tượng như mặt sưng phù tích nước, nhãn cầu lồi ra, môi phù lên, đầu lưỡi nhô ra, ngực và bụng phình to, chân tay dày...Toàn bộ cái xác phình to như một người khổng lồ, vì vậy nó đuợc gọi là thi thể trương phình.
Sự xuất hiện của hiện tượng truơng phình đồng nghĩa với việc xác chết đã bước vào thời kỳ phân hủy mạnh mẽ. Thông thuờng, trong mùa này sẽ mất khoảng hai tuần để thi thể trương phình. Tất nhiên, cũng cấn phải dựa vào tình trạng môi trường xung quanh để tổng hợp phân tích.
Tôi sờ nắn vào chiếc đầu người này, một cảm giác trơn trượt truyền đến tay tôi. Tôi biết rằng đó là cảm giác sau khi da đầu bị phân hủy, giống như đây bong bóng khí và nước.
Theo tìm hiểu qua nhân viên trạm trung chuyển rác và camera giám sát tại hiện trường, chiếc túi nilon màu đen có chứa đầu người này được một xe chở rác vận chuyển vào chiều tối nay.
Xe chở rác có nhiệm vụ thu gom rác ở hai bên bờ sông Bắc Lương, tức là chiếc đầu người này xuất phát từ thùng rác bên bờ sông.
Chúng tôi mang phần thi thể này đến phòng khám nghiệm, tiến hành giải phẩu cả đêm. Bác sĩ Khương và Lý Tranh nhận được thông tin cũng nhanh chóng chạy qua.
Không biết là tình cờ hay ý trời định sẵn, chúng tôi phát hiện ra tất cả những mảnh thi thể trong cùng một ngày, tình tiết dường như chỉ có ở trên phim. Khi xếp tất cả những mảnh thi thể này lại với nhau, nạn nhân duờng như đang "nằm" ngay trước mặt chúng tôi.
Phần cổ của nạn nhân bị đứt lìa khỏi sụn tuyến giáp. Các đốt sống cổ bị gãy tương đối ngay ngắn, phù hợp với hình dạng đứt gãy được hình thành do công cụ có răng cưa. Đặc điểm này cũng tương đồng với những mảnh thi thể được tìm thấy truớc đó.
Sau khi so sánh với phần thân thể còn lại, người ta thấy rằng phần đầu và phần thân hoàn toàn trùng khớp. Hiện nay gần như chắc chắn rằng toàn bộ thi thể của cùng một người bị hại. Tất nhiên, để xác định chính xác thì còn phải chờ kết quả xét nghiệm DNA của chiếc đầu này.
Rạch một đường trên phần da đầu của người chết, không có hiện tượng vỡ sọ. Tiếp tục mở hộp sọ ra, các tế bào não đã bắt đầu hóa lỏng, không phát hiện được các tổn thương rõ ràng. Lớp màng cứng đã được lọai bỏ và không tìm thấy dấu vết tổn thương nào trên nền sọ. Mổ xương thái duơng ra chỉ thấy đỏ tuơi một màu máu.
"Nguyên nhân cái chết được xác định là do ngat thở." Bác sĩ Khương nói, "Bước tiếp theo là tìm ra danh tính nạn nhân"
Sau khi rạch phần cổ thi thể, tôi theo thói quen thường sờ vào xương móng và phát hiện nó đã bị gãy: “Anh Khương, xuơng móng của nạn nhân bị gãy rồi!"
"Thế á? Lấy ra xem nào! "
Rất nhanh sau khi lọai bỏ hết các tế bào còn dính vào xương, tôi phát hiện thấy một vết gãy. Điều này chứng tỏ phần cổ của nạn nhân đã từng chịu áp lực.
Bác sĩ Khương gật đầu: "Vậy là đúng rồi, có lẽ do bóp cổ hoặc siết cổ dẫn đến ngạt thở và tử vong."
Anh nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa đâu, mọi người tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi. Tiểu Lưu và Vuơng Mãnh chịu khó vất vả một tí chạy qua phòng DNA đưa kết quả nhé!"
"Tôi cũng muốn đi!" Lý Tranh cứng đầu một mực theo chúng tôi lên
Công an Thành phố. Từ đó về đến cơ quan đã là hai giờ sáng, Lý Tranh xuống xe trước cổng cơ quan rồi tự lái xe về nhà. Vương Mãnh ngủ tạm ở phòng trực ban, tôi về văn phòng ngả lưng trên ghế sofa. Một cơn mệt mỏi rã rời ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Một hồi chuông điện thoại đánh thức, tôi nhìn vào số liên lạc cố định thấy có chút gì đó quen quen. Nhấc máy lên, đầu dây bên kia truyên đến giọng nói của một cô gái: "Chú cảnh sát, tối hôm gọi điện đến nhà cháu phải không?"
"Cháu là?"
"Cháu là Tôn Tiểu Đan, có một việc muốn kể với chú. Hôm đó chúng cháu bốn người cùng nhau đến nhà thầy giáo học phụ đạo. Sau đó Yến Ni đã về một mình, cho đến giờ vẫn chưa thấy về nhà."
"Thế hả? Cháu có tiện nói với chú hoàn cảnh của Yến Ni không?"
Tôn Tiểu Đan hạ giọng: "Chú ơi, bố cháu đang giục đi học, hay là chú tới trường tìm gặp cháu nhé, lớp số 6 trường trung học Thành Nam."
Tôi còn chưa kịp nói lời nào, đã nghe tiếng tút tút trong điện thoại.
Nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi sáng, tôi liền vội chạy qua văn phòng của
Trưởng phòng Vương. Cửa đóng im ỉm, tôi gõ nhẹ rồi bước vào: "Tôi tìm ra được một manh mối quan trọng!"
"Ngồi xuống đi Tiểu Lưu" Trưởng phòng Vương đặt cuốn sách trên tay xuống chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Tôi báo cáo nội dung cuộc điện thoại ban nãy và ông đứng phắt dậy: "Manh mối này cực kỳ có giá trị, phải điều tra cho tốt. Cậu và Vương Mãnh nhanh chóng tới trường trung học Thành Nam một chuyến đi."
Lý Tranh chặn đầu xe của chúng tôi trước cổng cơ quan. Biết được chúng tôi phải đi điều tra, cô mở cửa ngồi thẳng lên xe.
Chúng tôi gặp hiệu trưởng Trương tại văn phòng hiệu trưởng trường trung học Thành Nam. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, ông gọi giáo viên chủ nhiệm Hạ Thành Tiên lớp số 6 đến.
Thầy Hạ trông khoảng ngoài 40 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, nhã nhặn lịch sự, thần thái có đôi chút mệt mỏi, trên mặt lún phún những cọng râu. Xem ra làm một giáo viên chủ nhiệm thường ngày công việc cũng rất vất vả.
Sau khi biết được mục đích chúng tôi đến đây, thây Hạ hồi tưởng lại: "Tôi nhớ buổi sáng thứ hai đó cách đây hai tuần trước, lớp chúng tôi có bốn học sinh không đi học"
"Các vị phụ huynh lần lượt đến trường tìm con, còn có một vài bố mę báo công an."
"Đến thứ ba, ngoài Lâm Yến Ni ra, thì các bạn còn lại đều lên lớp. Tôi hỏi các em ấy đã đi đâu nhưng chúng không trả lời."
"Thầy giáo Hạ, anh nói qua cho chúng tôi về hoàn cảnh của em
Lâm Yến Ni nhé?" Tôi lấy số ghi chép ra để sẵn sàng ghi lại.
"Lâm Yến Ni là một học sinh điềm tĩnh ít nói, thành tích học tập trong lớp cũng ở mức trên trung bình. Bố mẹ quanh năm làm ăn xa ở tận miền Nam, em ấy thường ngày sống với ông bà nội. Những gì tôi biết chỉ có vậy."
"Được rồi, cảm ơn thầy giáo Hạ. Thầy có thể gọi học sinh Tôn Tiểu Đan qua đây được không? Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô bé"
Thầy giáo Hạ gật đầu và bước ra khỏi văn phòng hiệu lát sau, một nữ sinh sinh bước vào: "Chú là chú cảnh sát tối qua gọi điện đến nhà cháu phải không?" Tôi gật đầu.
Tôn Tiểu Đan nhìn hiệu truởng Truơng, hạ giọng nói với tôi: Chú ơi, cháu muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện." Tôi nhìn nét lo lắng trong ánh mắt của cô bé.
Tôi đưa mắt nhìn hiệu trưởng Trương. Ông lắc đầu: "Mọi người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi phải tới phòng họp đây. Có gì cần hỗ trợ cứ gọi chủ nhiệm Thôi ở phòng bên cạnh là được".
Chắc mẩm ông ta đã rời đi, Tôn Tiểu Đan khi ấy mới bắt đầu nói.
"Gần đây, bốn đứa chúng cháu cuối tuần nào cũng phải ngồi xe buýt tới nhà thầy Tống học thêm toán."
"Bốn đứa các cháu gồm những ai?" Vuơng Mãnh ở bên cạnh hỏi.
"Cháu, Lâm Yến Ni, Ngô Lệ Na và Triệu Gia Đống, ba nữ một nam.
Chúng cháu đến nhà thấy Tống học phải mất cả một ngày. Vào cái chu nhật cách đây hai tuần, chúng cháu bàn nhau sau bữa trưa trốn học tìm chỗ nào chơi quanh quanh gần đó"
"Lâm Yến Ni khi ấy không đồng ý. Bạn ấy nói phải học cả ngày, không được lẫng phí tiền học. Sau khi kết thúc buổi sáng ở nhà thầy Tống, chúng cháu nói rằng chiều nay nhà có việc nên không đến học được. Sau khi ra khỏi nhà thầy liền tới quán net gần đó"
"Thường ngày áp lực học hành của chúng cháu rất căng thẳng, chẳng có cơ hội mà chơi. Hôm đó chúng cháu ở quán net chơi một mạch đến tận chập tối. Triệu Gia Đống đề nghị chơi hết đêm nay. Ban đầu cháu cũng hơi miễn cưỡng, sau rồi cũng không cuỡng lại được sức hấp dẫn của quán net nên..."