“Là… tuyết rơi sao?”
“Đúng thế, tuyết đang rơi.”
Tôn Quá thích chạy xe ca đêm, máu thịt của những mẩu chuyện xưa dưới màn đêm càng trở nên rõ ràng, không như lúc ban ngày ban mặt, nào là nước mắt, thống khổ, cuồng hoan, nɧu͙© ɖu͙©, rồi cả tan vỡ, trầm mặc, sức cùng lực kiệt, anh giống như độc giả chân thành, mỗi đêm lật giở từng trang cho họ xem lại mà chẳng lo làm phiền người khác.
Người khách ngồi ghế phụ lái mặc chiếc áo choàng màu lông chuột, thoạt nhìn tướng mạo có phần non nớt, khóe miệng mím chặt tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện. Tôn Quá chỉnh nhỏ tiếng đài phát thanh, nhường cho không gian sự tĩnh lặng, chỉ một lát đã thấy vị khách ngủ thϊếp đi.
Vị khách nghiêng người, khẽ tựa vào cửa xe, ban đầu nhẹ thở như e sợ kinh động đến thứ gì, song chẳng bao lâu hô hấp liền trở nên đều đặn, có lẽ đã ngủ mất rồi.
Tôn Quá chạy xe với tốc độ cao nhưng vững vàng, sau khi vào nội thành, đèn giao thông cũng nhiều hơn. Dù cho không có xe cộ qua lại, cũng chẳng có camera giám sát, mỗi khi đèn đỏ anh vẫn dừng lại như thói quen.
Trong lúc chờ đợi đồng hồ đếm ngược về những giây cuối, bông tuyết bất ngờ bay giữa không trung.
“Là... Tuyết rơi sao? ” Thanh âm của người khách như vang lên cùng lúc.
“Đúng vậy, tuyết đang rơi.”
Câu trả lời của Tôn Quá như một hòn đá rơi xuống giếng sâu, hồi lâu chẳng thấy đáp lại. Chẳng biết người khách mở mắt trước hay trời đổ tuyết trước.
Sự im lặng kéo dài mãi đến điểm dừng xe, người khách liền nhìn bảng báo tiền xe, rồi đưa anh một trăm đồng: “Anh này, tôi có thể mời anh tách trà được không?”
“Xin lỗi.”
Tôn Quá cúi xuống tìm tiền lẻ, bàn tay lạnh như băng của người khách nắm lấy cổ tay anh: “Không cần thối lại đâu, còn chút tiền thừa coi như tiền công, anh có thể uống chén trà cùng tôi không? Chỉ mười lăm phút thôi.”
Gương mặt cậu ta tràn ngập vẻ ủ rũ, trước mắt có một vệt tối, nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy khóe mắt hằn lên nếp nhăn khi cười, trong ánh đèn xe, vị khách trông còn rất trẻ lại hiện lên vẻ già nua không thể kháng cự. Tôn Quá trong lòng thầm than, xuống xe theo khách lên lầu.
Cậu mời anh ngồi, rồi đem một bộ pha trà ra, đun nước, tráng trà, pha trà, rồi đặt vào tay anh.
Cậu ta nói chẳng sai, lặng lẽ uống xong một tách trà, cũng chỉ mười lăm phút.
“Cảm ơn anh.” Lúc tiễn anh ra cửa, cậu ta nói vậy.
Tôn Quá không đành lòng, vỗ vỗ vai cậu ta: “Ngủ sớm đi.”
Người khách ngẩn người, cúi đầu mỉm cười đáp: “Vâng.”
Tôn Quá xuống lầu, chạy xe thật nhanh ra khỏi tiểu khu bị bỏ hoang, từ lâu chẳng còn ai ở, đứng bên đường châm lửa đốt tờ tiền được vị khách nọ đưa, gió đêm hè nhè nhẹ thổi tan tro bụi.
Có rất nhiều hồn phách lưu lạc mang ước mong xa vời, được trút bầu tâm sự như thế trong đêm, vậy mà lần nào anh cũng để người con trai kia ngồi xe của mình.
“Là… tuyết rơi sao?”
“Đúng thế, tuyết đang rơi.”