:
Hợp tác song phương. Bạch Tư Quân làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, chất lượng giấc ngủ vẫn luôn rất tốt. Anh thường thức trước báo thức năm phút, thậm chí cảm thấy giữa mình và báo thức đã tạo thành sự tương thông ngầm.
Vậy mà hôm nay kỳ lạ thật, mối tương quan ngầm như bị cắt đứt vậy. Bạch Tư Quân muốn tỉnh dậy, nhưng trên ngực lại như bị một quả núi lớn đè lên, anh không thể vươn mình dậy, bất kể anh có giãy dụa thế nào quả núi này vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Bạch Tư Quân cảm thấy có người đang để mặt trời xuống cạnh mình, thiêu đốt đùi anh nóng rẫy cả lên. Anh mơ hồ nghĩ đã sắp tháng năm rồi mà, ai còn chơi cái trò này nữa, chắc chắn là có kẻ gian muốn hại anh đổ mồ hôi đến chết.
Xúc cảm trên da thịt mỗi lúc một trở nên kỳ quái, mặt trời không thấy đâu nữa, giờ Bạch Tư Quân cảm giác da mình như lớp vỏ nhám đen bên ngoài hộp diêm vậy, thế quái nào lại có một que diêm cứ liên tục ma sát qua lại trên người anh.
Chính lúc này, Bạch Tư Quân bừng tỉnh. Anh nhìn xuống người mình, Mai Vũ Sâm không chỉ đè nửa người hắn trên người anh, mà cái bộ vị cứng nhắc nào đó không biết vô tình hay cố ý cọ tới cọ lui bên xương hông anh.
"Mai Vũ Sâm!!!" Bạch Tư Quân rống lên, tức đến nổ phổi.
Không phải anh không hiểu hiện tượng này, dẫu sao sáng nào dậy anh cũng có chút chút phản ứng mà, cơ mà cái con người này lại cọ cọ lên người anh như đúng rồi, cái này thì không ổn.
"Hả...?" Mai Vũ Sâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ hoang mang chớp chớp hai lần. Nhưng đến khi lấy được tiêu cự, đáy mắt hắn lập tức xuất hiện sự khó chịu, hắn cau mày hỏi anh: "Gọi tôi dậy làm gì?"
Cổ họng hắn hơi khàn khàn, ai cũng nghe ra hắn đang cực kỳ cáu.
Bạch Tư Quân không cần nghĩ cũng biết thừa hắn đang mơ mấy chuyện abcdxyz bậy bạ, không thì bị đánh thức giữa giấc cũng sẽ không cau có thế này.
Anh đẩy cánh tay của Mai Vũ Sâm đang đè trên ngực anh ra, chuẩn bị ngồi dậy, kiên nhẫn nhắc nhở: "Anh nhìn coi anh đang làm cái trò gì đây."
Mai Vũ Sâm vòng lấy eo anh, ấn anh trở về giường, vẫn trả lời với giọng điệu không mấy vui vẻ: "Tôi biết tôi đang làm gì."
"Anh..." Bạch Tư Quân đẩy tay Mai Vũ Sâm ra, đẩy không được, anh đành phải dịch người ra, cốt thoát khỏi chỗ nóng hầm hập kia, "Muốn giải quyết thì anh tự vào nhà vệ sinh mà giải quyết."
Mai Vũ Sâm không đáp, giây lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn anh, sau đó khẽ cười một tiếng.
Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm đang cười cái gì.
Anh đang nằm ngửa, trên thân được che bởi một lớp chăn mỏng, thằng em vốn đang phản ứng khá nhẹ nhàng giữa hai chân nhờ ơn dằn vặt nãy giờ của Mai Vũ Sâm đã ngẩng cao chào nắng mai.
Mặt Bạch Tư Quân phiếm hồng, anh cau mày nói: "Anh đứng lên cho tôi."
Mai Vũ Sâm đổ người về bên người anh, rót giọng mũi ngái ngủ của buổi sớm vào tận tai anh: "Không."
Bạch Tư Quân hít thở sâu mấy lần. Anh biết Mai Vũ Sâm thích mềm không thích cứng, đang định dùng tình dùng lý khuyên hắn né ra đã nghe Mai Vũ Sâm hạ giọng nói: "Bạch, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, thế nào?"
Cơ thể Bạch Tư Quân cứng đờ ngay lập tức, não anh vẫn chưa kịp phân tích câu nói kia mang hàm nghĩa gì đã cảm giác được tay Mai Vũ Sâm đột ngột dò vào trong qυầи ɭóŧ của mình.
Mai Vũ Sâm thành thục nâng hai khối cầu nhỏ xoa nắn, tay còn lại kéo mép qυầи ɭóŧ xuống, thứ đồ kia lập tức bắn ra.
Bạch Tư Quân tỉnh táo lại, anh nắm chặt lấy cánh tay táy máy của Mai Vũ Sâm, nhìn vào mắt hắn với gương mặt không thể tin nổi: "Mai Vũ Sâm, anh đừng đùa tôi."
"Tôi không đùa cậu." Mai Vũ Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân, "Cậu cũng cương đến khó chịu rồi."
Mai Vũ Sâm từ tốn vuốt ve thằng em của Bạch Tư Quân, đôi lúc còn dùng ngón út và áp út nhu xuống tiểu cầu. Kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn xộc thẳng lên não, Bạch Tư Quân có cảm tưởng như mình bị xé thành hai nửa, một nửa là lý trí, nửa còn lại là kí©h thí©ɧ sung sướиɠ, hai bên lao vào cấu xé nhau chiếm thế thượng phong.
Mai Vũ Sâm cũng là đàn ông, hắn biết nơi nào là thoải mái nhất. Hắn thay đổi phương pháp kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ liên tục, thậm chí khiến Bạch Tư Quân trong hoảng loạn có cảm giác, hình như còn thoải mái hơn cả anh tự mình làm.
Tay nắm chặt Mai Vũ Sâm dần buông lỏng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
... Không đúng, rốt cuộc anh đang làm gì thế này?
Dường như Mai Vũ Sâm thấy được anh gỡ bỏ phòng bị, hài lòng cười khẽ.
"Bạch, chạm vào tôi." Mai Vũ Sâm ghé sát vào tai Bạch Tư Quân, thấp giọng nói, "Tôi khó chịu."
Đầu óc Bạch Tư Quân giờ coi như bỏ, chẳng suy nghĩ được gì, anh để mặc Mai Vũ Sâm cầm lấy tay mình áp vào một thứ cứng ngắc nóng rẫy.
Cảm giác to lớn, nóng bỏng lẫn xa lạ đánh thức sự mụ mị trong Bạch Tư Quân, anh vội vã rụt tay về, nhưng Mai Vũ Sâm lại nắm chặt cổ tay anh lại.
"Bạch." Mai Vũ Sâm kéo trọng mũi, Bạch Tư Quân biết ngay hắn đang làm nũng, "Giúp tôi một lần có được không? Giống như bạn bè giúp nhau thôi mà."
Bạn bè với nhau sẽ như vậy?
Đây là một vấn đề rất đơn giản, thế nhưng Bạch Tư Quân lại không quá rõ ràng. Anh cảm thấy đầu mình như kim loại bị gỉ sét vậy, hoạt động cực kỳ chậm chạp, đã thế xúc cảm ở nửa thân dưới ồ ạt phóng lên như cây gậy đâm thẳng vào bánh răng, khiến cả bộ máy tê liệt.
Mai Vũ Sâm lại nói: "Tôi giúp cậu cậu giúp tôi, không bình thường à."
Bạch Tư Quân vẫn cứ thấy kỳ kỳ, anh nghĩ Mai Vũ Sâm đang lừa anh, như thiếu niên bất lương đang dụ dỗ bàn cùng bàn trốn học vậy.
Tia lý trí hiếm hoi còn sót lại trong đầu cảnh báo anh không thể để Mai Vũ Sâm dắt mũi dẫn đi lần nữa, nhưng điều anh không muốn thừa nhận nhất là, anh thậm chí còn không nỡ dứt tay khỏi nửa thân dưới của ai kia.
Nửa buổi sau, bàn tay Bạch Tư Quân tiến vào trong qυầи ɭóŧ của Mai Vũ Sâm.
Anh nghe thấy tiếng Mai Vũ Sâm cười như ác ma.
Tiếp nhận được chuyện này xong, não Bạch Tư Quân cũng dần khôi phục ý thức, anh nhíu mày thiếu tự nhiên: "Tôi làm nhanh đó."
"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp, đột nhiên chuyển đề tài: "Chuyện lần trước tôi hỏi cậu vẫn chưa trả lời."
"Anh hỏi gì?" Bạch Tư Quân hỏi theo phản xạ.
"Của tôi to không?"
Bạch Tư Quân khựng lại, thứ trong tay anh ngoài chuyện to ra còn cứng đến đáng sợ. Anh không biết sáng sớm Mai Vũ Sâm bị cái gì kí©h thí©ɧ mà lại trở nên hưng phấn quá mức như thế này.
Anh không hé răng, tiếp tục việc đang làm.
Lúc này, Mai Vũ Sâm đột ngột cởi phăng quần mình ra, cũng tiễn quần cộc và qυầи ɭóŧ của Bạch Tư Quân sang chỗ khác.
Nửa thân dưới Bạch Tư Quân trống toác, anh kinh ngạc: "Anh làm gì?"
Mai Vũ Sâm cúi người, để hai thằng em cùng cạ vào nhau, hắn ve vuốt cả hai một lúc, nhìn thằng vào Bạch Tư Quân, nhếch môi: "Cậu làm qua loa quá, để tôi."
Anh qua loa bao giờ?
Mặt Bạch Tư Quân đở bừng, anh chưa từng tuốt cho ai, làm sao biết có thoải mái hay không.
Anh oán giận trừng Mai Vũ Sâm một cái, đột nhiên phát hiện ra Mai Vũ Sâm nhìn mình quá chăm chú, đành mất tự nhiên nhìn về cửa sổ.
Mai Vũ Sâm như nhìn ra anh né tránh, cố ý hỏi: "Không nhìn xuống đây sao?"
Nửa thân dưới sướиɠ đến lạ, thật ra Bạch Tư Quân cũng hơi tò mò. Anh nhìn lướt qua, thế nhưng áo thun của Mai Vũ Sâm chắn mất, không thấy được gì.
Mai Vũ Sâm cũng nhìn thấy, hắn nhíu mày, đứng dậy cởϊ áσ thun ra.
Tối qua lúc Mai Vũ Sâm thay đồ, Bạch Tư Quân đã cố gắng lảng đi, vậy mà giờ thân thể trắng bóc lại mạnh mẽ này lại đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt, khiến anh choáng váng hoa mắt.
Anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nhìn cửa sổ.
Mai Vũ Sâm cầm tính khí của hai người ve vuốt cùng lúc lần hai, Bạch Tư Quân không chịu nổi lén nhìn, bàn tay với khớp xương nổi lên rõ ràng cùng ngón tay thon dài kia vốn luôn nhảy múa trên bàn phím, không ngờ giờ đây lại làm việc tục tĩu thế này.
.... Tự nhiên anh thấy hơi hưng phấn.
"Ưʍ..." Bạch Tư Quân bật thốt tiếng rên ra khỏi miệng, anh vội cắn chặt răng, sợ lại phát ra âm thanh không cần thiết.
Đôi ngươi của Mai Vũ Sâm đột nhiên tối sầm, không báo trước vén áo anh lên, ngậm đầu ngực đã sướиɠ đến dựng thẳng kia của anh vào.
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, cơ thể không ngừng run rẩy. Một chuỗi cảnh người lớn không hiểu sao hiện lên trong tâm trí anh, anh suýt chút nữa nhịn không nổi bắn thẳng ra tay Mai Vũ Sâm.
Để người khác liếʍ mυ"ŧ khác hoàn toàn với bản thân tự xoa nắn. Mai Vũ Sâm khi thì dùng đầu lưỡi đảo quanh, khi thì cắn nhẹ lên phần thịt kia, cảm giác tê dại khiến đùi Bạch Tư Quân như mềm nhũn ra.
Anh khó lòng nhịn được bắt lấy bả vai của Mai Vũ Sâm, phối hợp với động tác của hắn nâng eo lên, bật ra từng tiếng rên đứt đoạn: "Đừng... Mai.... đừng cắn nữa... Tôi... tôi chịu không nổi nữa..."
Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên, kê cằm trên ngực anh, chớp chớp mắt vô tội: "Phía trước cậu ra nhiều nước thật đó."
Bạch Tư Quân xấu hổ đến độ tai đỏ cả lên, anh đưa tay che mắt, không dám nhìn Mai Vũ Sâm, càng không muốn để hắn nhìn thấy mình. Nhưng Mai Vũ Sâm như không muốn anh làm điều đó, đột nhiên hắn ôm lấy eo anh nhấc lên.
Tư thế này buộc Bạch Tư Quân phải nhìn thẳng vào khung cảnh kí©h thí©ɧ bên dưới.
Chân anh và chân Mai Vũ Sâm quấn lấy nhau, hai đồ vật sưng tấy kia cũng dán sát vào nhau. Tay trái của Mai Vũ Sâm chống sau lưng, tay còn lại tăng tốc độ vuốt ve, đôi mắt phượng biếng nhác ngày thường của hắn giờ cũng nhiễm phải sắc tìиɧ ɖu͙©, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh.
Kɧoáı ©ảʍ chất chồng khiến đầu óc Bạch Tư Quân bãi công lần hai, anh thực sự không nhịn được nữa, bắn ra trong tay Mai Vũ Sâm.
"A..." Tiếng rêи ɾỉ xa lạ lại tràn ra khỏi miệng, Bạch Tư Quân vội vàng cắn chặt môi.
Mai Vũ Sâm cau mày, nhanh chóng tuốt thêm vài cái rồi cũng bắn ra. Thậm chí Bạch Tư Quân có thể cảm nhận độ rung của thứ kia dưới thân mình, anh thất thần nhìn dáng vẻ lúc cao trào của Mai Vũ Sâm, không khỏi nghĩ thầm cớ gì một người đàn ông lại có thể mị hoặc đến vậy?
Hỗn hợp dịch trắng của hai người hòa lẫn vào nhau trên bụng, Bạch Tư Quân hết hơi hết sức ngã vật xuống giường, không thể tin nổi mọi chuyện vừa diễn ra.
Mai Vũ Sâm rút hai tờ khăn giấy lau tay, không quan tâm trên người đang dính thứ gì, nằm xuống bên cạnh Bạch Tư Quân.
Bạch Tư Quân không nói gì, cũng không biết phải nói cái gì. Anh không ngờ tới chuyện "hợp tác song phương" đơn giản vậy cuối cùng dừng lại ở lúc anh chịu không nổi.
"Bạch." Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng, "Cảm giác thế nào?"
Bạch Tư Quân không dám nói thật, Mai Vũ Sâm dùng tay đã mang cho anh kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt anh chưa từng trải qua, thậm chí còn có thể nói là mãnh liệt gấp trăm gấp ngàn lần.
Tuy rằng không đến mức đạt cực khoái, nhưng vẫn khiến anh cảm nhận được đẩy đủ tính giá trị của việc vụиɠ ŧяộʍ làm trò người lớn, chằng hề vô vị như trước đây anh nhận định.
"Bạch." Mai Vũ Sâm gãi gãi ngón út vào lòng bàn tay anh, "Sao cậu không nói gì?"
Bạch Tư Quân nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Cũng tạm."
"Chỉ tạm?"
"Ừm."
"Bạch." Mai Vũ Sâm lại gọi một tiếng, Bạch Tư Quân nghĩ chắc hắn gọi đến mức nghiện luôn rồi.
"Còn nhớ câu hỏi lúc đầu tôi hỏi cậu không?" Mai Vũ Sâm cười khẽ, "Tôi biết đáp án rồi."
Bạch Tư Quân mờ mịt nhìn trần nhà: "Hả?"
"Đầu nhũ cậu nhạy cảm thật."
"..."
Editor có lời muốn nói: Những chương về sau này tác giả set vip nên mình không thể vào edit lời nhắn ghi chú của tác giả nữa ToT xin lỗi các bạn rất nhiều;;;;;;