Mặc dù long căn của Lý Ngạo Đạo còn chưa thật sự cắm vào, nhưng nàng đã loát vô số lần.
“Nào, đứa bé ngoan, dùng tay cho vi huynh sảng khoái một phen.”
Xuân Hiểu giữ tay Lý Ngạo Đạo lại không cho hắn lấy ra, cắn răng xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Cầm thú!”
Lý Ngạo Đạo cho rằng bản thân đã chạm vào vảy ngược của tiểu họa thủy. Theo lý mà nói, thái giảm hẳn là không thích người khác so sánh chỗ khuyết thiếu kia, đúng là sơ sót của Lý Ngạo Đạo.
Lý Ngạo Đạo vội vàng thu tay, hung hăng xoa nhẹ nơi căng phồng dưới háng, nhìn Xuân Hiểu đang nằm trên giường không muốn liếc mắt nhìn hắn, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn thởi dài mở cửa sổ phi ra ngoài.
Chuyện tai tiếng nhϊếp chính vương xộc vào phòng ngủ của tiểu thái giám đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung.
Xuân Hiểu trở thành nhân vật chính của câu chuyện.
Trong cung có ai không thành tinh, Xuân Hiểu vừa ra cửa cung đã nhận được nhiều con mắt đánh giá, mà ánh mắt kia dừng lại nhiều ở mông của nàng.
Mẹ nó!
Xuân Hiểu đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đây vẫn là lần đầu nghẹn khuất như vậy! Nếu không phải muốn mượn thân phận thái giám tìm một thứ, cô quả thức muốn giả chết đổi thân phận!
Mà những lời đồn đại đó không ảnh hưởng đến Xuân Hiểu nhiều, chỉ là tiểu hoàng đế muốn nói lại thôi.
Chất lượng sinh hoạt mấy tháng gần đây của Ngụy Diên An ngày càng tốt, không phải hắn không phát hiện, mới đầu chỉ tưởng đám nội thị bắt đầu coi trọng con rối tiểu hoàng đế là hắn, hiện giờ mới biết thì ra đều là Xuân Hiểu mang đến cho hắn.
Là Xuân Hiểu hy sinh trinh tiết của bản thân, để Ngụy Diên An có thể đọc sách ăn thịt, mùa đông còn có quần áo ấm, than củi.
Xuân Hiểu đang làm bánh hoa quế trong phòng bếp, đột nhiên cảm nhận được đằng sau có một cặp mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu hoàng đế hốc mắt hồng hồng, hai tay siết chặt, nghẹn ngào.
Xuân Hiểu vội vàng hành lễ, sau đó tiện tay lấy mấy khối bánh quế bỏ vào đĩa đi dỗ dành tiểu hoàng đế.
“Bệ hạ làm sao vậy?” Xuân Hiểu cau mày, cúi đầu.
Ngụy Diên An không lấy bánh hoa quế, đột nhiên duỗi tay, ôm chặt eo Xuân Hiểu, đầu nhỏ chôn trước ngực cô, hắn ôm chặt, giọng nói buồn bã nức nở: “Tiểu Xuân Tử, sau này ta không ăn bánh hoa quế nữa! Ta muốn trở thành một vị hoàng đế giống như gia gia vậy.”
Gia gia của Ngụy Diên An, là đế vương truyền kỳ của nước Đại Triều, thủ đoạn cứng rắn, lạnh lùng vô tình, năm đầu tiên đăng cơ đã bình định đám huynh đệ náo động, ba năm sau bình định chiến trường biên cảnh, là đế vương uy nghi quân địch nghe sợ vỡ mật.
So với chiến công hiển hách, ở trong cung càng lưu truyền rộng rãi thói quen sinh hoạt hà khắc không chút cẩu thả của ông ấy. Một lòng nghĩ cho dân, liêm chính cần cù.
Tâm tư Xuân Hiểu khẽ xoay chuyển, giơ tay sờ lên đầu Ngụy Diên An.
Xem ra tiểu hoàng đế sắp trưởng thành rồi.Ps: Cám ơn Bbikutewa đã donate, tặng bạn 2c mới ❤️❤️