Dốt nát. Trong lòng Xuân Hiểu cười nhạo, nào có nhϊếp chính vương nào lại kết nghĩa huynh đệ với một tiểu thái giám, cũng không sợ kéo thấp thân phận, quả nhiên là thổ phỉ, không có liêm sỉ.
Dù nghĩ vậy nhưng Xuân Hiểu vẫn cúi đầu, rũ đôi mắt hoảng loạn xuống, “Nô tài sợ hãi, thân phận nô tài thấp kém, không dám…”
Lý Ngạo Đạo chỉ cảm thấy lông mi cong dài kia của nàng như phe phẩy đầu quả tim của hắn, ép nàng vào núi giả, ánh mắt sắc bén cũng dịu dàng xuống, lôi kéo tay Xuân Hiểu ấn lên nơi vẫn đang căng phồng dưới háng hắn, “Sợ cái gì, về sau ngươi và ta là huynh đệ, ta làm ca ca cũng sẽ tìm nhiều nữ nhân cho ngươi, bây giờ người làm đệ đẹ như ngươi dùng tay thỏa mãn ta chút đi.”
Xuân Hiểu thầm chửi một tiếng da^ʍ tặc vô sỉ, nhưng nàng cũng hiểu phải xem xét thời thế, không thể từ chối, nếu còn từ chối sẽ chọc giận gã nam nhân này, cắn cắn môi, đỏ mặt để mặc Lý Ngạo Đạo cởϊ qυầи kéo tay cô dò xét đi vào.
Thân gậy nóng bỏng dưới tay Xuân Hiểu lại trướng thêm một vòng, một tay Xuân Hiểu khó có thể nắm lấy thứ hùng vĩ kia, nam căn kia còn ác ý chống lên tay Xuân Hiểu, gân xanh nổi lên.
Nhϊếp chính vương khẽ rêи ɾỉ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Xuân Hiểu, cặp mắt hạnh phủ một lớp sương mù, kéo tay cô nắm chặt nam căn thô tô của mình, nhanh chóng đẩy hông chọc vào rút ra.
Lý Ngạo Đạo cao hơn Xuân Hiểu rất nhiều, Xuân Hiểu mới mười hai tuổi miễn cưỡng đứng đến ngực Lý Ngạo Đạo.
Gã nam nhân thô bỉ này cao 1m9, thật đúng là một con gấu to lớn, Xuân Hiểu chơi xấu tăng thêm lực đạo ở tay, Lý Ngạo Đạo khẽ hừ vài tiếng kɧoáı ©ảʍ ập đến, lớn tiếng quá, “Hừ, dùng lực, kẹp chặt ca ca!”
Dã nam nhân này nghĩ thật hay. Trong lòng Xuân Hiểu hừ lạnh, tốc độ trên tay nhanh hơn, làm xong việc cô còn phải trở về nấu cơm cho Ngụy Diên An, cũng không thể ở lâu với người này được.
Tuyết đã rơi mấy trận, ngay của tiểu hoàng đế cũng phát hiện không thích hợp. nhϊếp chính vương độc đoán chuyên quyền hôi mưa gọi gió trên triều ngày thường khinh thường liếc nhìn hắn, vậy mà gần đây liên tiếp đi vào tẩm cung của hắn, vừa vào đã đi đến phòng ngủ của Tiểu Xuân Tử. Nhìn hắn dường như rất gấp gáp.
Ngụy Diên An còn nhỏ, không thể tưởng tượng được giữa nam và nam còn có thể làm được gì, chỉ lo lắng Xuân Hiểu bị nhϊếp chính vương ức hϊếp, tìm cơ hội muốn hỏi Xuân Hiểu.
Xuân Hiểu đối diện với cục diện này cũng có chút bất đắc dĩ, lại chỉ có thể dung túng. Dù sao từ khi nhϊếp chính vương đến nơi này đến nay, sinh hoạt của họ ngày càng tốt lên, tiểu hoàng đế cũng có thể lấy được giấy tuyên thành để luyện chữ.
Đối mặt với lo lắng của Ngụy Diên An, Xuân Hiểu cười khổ, nâng bàn tay run nhè nhẹ lên, uống một ngụm trà, muốn hắn không lo lắng nữa để nàng nghĩ cách xử lý tốt chuyện này.
Nhϊếp chính vương ban ngày trộm hương ban đêm trộm ngọc, yêu chết cái tay mềm mại của “đệ đệ” thư giải tính ái, mãi cho đến một đêm kia.
Trong tẩm cung vang lên một tiếng rít gào như sư tử bị thương, toàn bộ tẩm điện đều rung lên, nhϊếp chính vương tức giận dường như cả tẩm cung sắp bị chém đầu đến nơi.
Hai mắt Lý Ngạo Đạo đỏ ngầu, tức giận trừng mắt nhìn nữ tử đang được Xuân Hiểu ôm trên giường, phẫn nộ đến phun lửa.
Xuân Hiểu kéo vạt áo hơi rối loạn, kéo cung nữ đang run bần bật ra sau lưng, ánh mắt bình tĩnh đối diện với ánh mắt bạo nộ của nhϊếp chính vương, nhíu mày, ngây thơ hỏi: “Ca ca, sao vậy?”
Được lắm, đời này Lý Ngạo Đạo chưa từng chịu ủy khuất như vậy! Tiểu họa thủy dám nɠɵạı ŧìиɧ trên giường bị hắn bắt gian còn hỏi hắn sao vậy?
Ps: Mẹ ơi 1 chương của truyện này dài xỉu, mị phải tách ra 3 chương nhỏ á