Chương 46: Mẹ, mẹ nhìn con đi (20)

Chỉ có hy sinh bản thân cô, bình ổn lửa giận của người cha Phù Ung, nam chủ mới có thể an ổn đi tiếp cốt truyện của hắn.

Dù sao trong nguyên tác Phù Ung cũng chết sớm, một năm sau chờ đến khi người đàn ông này bị ung thư não chết thì cô cũng rời đi.

Mối thù gϊếŧ mẹ, cha thiếu thì con trả, Xuân Hiểu nghĩ, mâu thuẫn của nam chủ và vai ác càng thêm không thể hòa giải.

“Mẹ nói gì đi, mẹ bà, không phải mẹ bị dọa đến ngu luôn rồi đấy chứ?” Đột nhiên Xuân Chiêu nắm lấy hai bả vai của Xuân Hiểu, bắt đầu điên cuồng lay.

Xuân Hiểu bị bắt hồi hồn, run rẩy trả lời: “Không cần hoảng loạn không cần hoảng loạn, thật ra không cần phải sợ...”

Chờ đến khi thiếu niên Xuân Chiêu không còn lo âu nữa, Xuân Hiểu mới tìm từ giải thích: “Thật ra, con có phát hiện hay không, hôm nay mẹ đánh cháu trai của hắn, hắn cũng không để bảo tiêu đuổi theo chúng ta. Vì sao chứ? Bời vì hắn là anh họ đằng xa của mẹ, trước đây còn là tình nhân cũ.”

Xuân Chiêu: ???

Vẻ mặt Xuân Chiêu ngờ nghệch: “Mẹ đọc ít sách mẹ đừng có lừa con.”

Xuân Hiểu chậm rì rì giải thích: “Là thế này, lúc ấy mẹ thân mật với hắn, nhưng gia cảnh của hắn giàu có, mẹ hắn xem thường mẹ. Cho nên cho mẹ một số tiền để mẹ rời khỏi hắn.”

Xuân Chiêu: “Cho nên?”

Vẻ mặt Xuân Hiểu vui mừng: “Số tiền kia, để nuôi con trưởng thành thành một đứa bé khỏe mạnh hoạt bát thế này đây.”

Xuân Chiêu muốn lật bàn, vẻ mặt không tin: “Không phải ý mẹ là, con là con trai của người đàn ông đấy chứ?”

Xuân Hiểu vội vàng chống lên bàn, trấn an hắn: “Chuyện đó, đổi một góc độ khác suy nghĩ, cái tên Phù Bạch Uyên con nhìn không thuận mắt kia, thật ra lại là cháu trai của con! Có phải nghĩ như vậy liền vui vẻ rồi đúng không?”

Xuân Chiêu suy nghĩ, dường như cũng được an ủi đôi chút, nhưng mà: “Con sẽ không chấp nhận hắn!”

Xuân Hiểu gật đầu, cô cũng không tính để hai cha con họ nhận nhau, bằng không kịch bản anh em bất hòa còn phát triển thế nào được.

Xuân Chiêu lại nói tiếp: “Mẹ cũng không được liên hệ với hắn.”

Vẻ mặt Xuân Hiểu chân thành: “Sao có thể chứ, mẹ đã không còn yêu hắn nữa, mẹ cũng chỉ yêu tiền của hắn mà thôi!”

Nghĩ đến Xuân Hiểu nhận được tiền liền ngoan ngoãn rời khỏi người đàn ông kia, trong lòng Xuân Chiêu lập tức thấy thoải mái, thần kinh thả lỏng, chậm rãi thả người nằm xuống sô pha, chóp mũi hừ nhẹ, duỗi tay sờ đầu Xuân Hiểu, miệng giảng giải: “Như vậy là đúng rồi, ái mộ hư vinh là ưu điểm!”

Dứt lời, Xuân Chiêu ngồi dậy bắt chéo chân: “Chớ nên khinh thường thiếu niên nghèo, tên kia sớm muộn cũng chết sớm!”

Xuân Hiểu gật đầu, năm sau mẹ mang con đi viếng mộ Phù Ung!

...

Còn bên kia, trong thư phòng gia trạch nhà họ Phù người đàn ông nào đó rũ mắt nhìn điện thoại trong tay.

Nhắn đi hai tin, đều nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ.

Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, để điện thoại di động xuống bàn, mười ngón tay đan vào nhau, sườn mặt giấu trong bóng đêm.

“Đúng là tiểu cɧó ©áϊ không ngoan.”

...

Xuân Hiểu lại bị bắt cóc.

Vốn tưởng mở mắt ra sẽ thấy kim chủ đại nhân cũng chính là cha ruột nguyên thân nổi cơm thịnh nộ.

Kết quả không nhìn thấy được người cha ruột, chỉ thấy Viên Viên, vai ác Phù Bạch Uyên cũng chính là con trai cô người đã đâm cô khiến cốt truyện bị tan vỡ.

Xuân Hiểu nhìn thấy hắn chợt nghĩ đến tên của hắn, sau đó theo bản năng cảm thấy ngực chợt lạnh.