Cô chủ nhiệm đẩy mắt kính, đi đến trước mặt mẹ con Xuân Hiểu, sắc mặt khó chịu: “Mẹ của Xuân Chiêu này, về chuyện xung đột giữa học sinh với nhau, trường học sẽ giải quyết, sao cha mẹ học sinh lại có thể đánh học sinh được? Nó còn trẻ vị thành niên. Huống hồ, vì sao lại đánh nhau, còn chưa tra ra nguyên nhân rõ ràng.”
“Nguyên nhân?” Xuân Chiêu đè lên khóe môi đau đớn, bị thiên vị đến không biết sợ: “Nguyên nhân chính là em nhìn thằng nhãi này là thấy khó chịu.”
Chủ nhiệm lớp bị câu nói này tức đến điên người: “Bạn học Xuân Chiêu còn để nội quy kỷ luật của trường vào trong mắt sao? Mười mấy năm gian khổ học tập, chẳng lẽ không biết phân biệt thị phi đạo đức à?”
Xuân Hiểu không vui, nói Xuân Chiêu những chuyện khác đều được, nhưng nếu nói nam chủ nhà cô không hiểu nhân nghĩa đạo đức, cô không phục, “Tôi nói này cô giáo, đây đâu phải là con nít đánh nhau, rõ ràng là Chiêu Chiêu nhà tôi bị người khác ức hϊếp. Lúc nãy các người cũng không chịu ra tay ngăn cản, nếu tôi còn không động thủ, chẳng lẽ còn nhìn con trai bị người khác đánh chết hay sao? Trường học dạy học như vậy sao? Dạy ra một tên ác nhân ẩu đả với bạn cùng trường, không phân biệt thị phi đạo đức? Loại người này sau này vào xã hội sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào cho xã hội? Trường học phải chịu trách nhiệm!”
Quả thực chủ nhiệm đã bị khí thế của gia trưởng như vậy làm cho tức đến hộc máu, môi run rẩy hồi lâu mới tìm về tiếng nói của bản thân, quay đầu nhìn người vẫn luôn trầm mặc đứng bên trong đám người nói, “Thay vì nói về vấn đề giáo dục của trường học, không bằng mẹ của Xuân Chiêu nói với ông của bạn học Phù Bạch Uyên về vấn đế thương tổn của bạn học Phù Bạch Uyên.”
Chủ nhiệm không đối phó nổi gia trưởng hùng hổ như vậy, chỉ có thể dùng cách lấy độc trị độc.
Đám người tự động nhường ra một con đường cho vị “ông ngoại” kia.
Người đàn ông này từ lúc tiến vào lớp đã khiến đám người lăn lộn trong xã hội nhiều năm chú ý, cho dù là khí chất trên người hay là dung mạo lạnh lùng kia, còn năm tên bảo tiêu mặc đồ đen phía sau lớp học nữa, hiển nhiên người đàn ông này không cùng một thế giới với bọn họ.
Đối mặt với đám người lặng lẽ nhường đường, hắn chỉ ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn về phía Xuân Hiểu giật giật.
Phù Ung chậm rãi đứng dậy, đám bảo tiêu cũng đi sau lưng hắn, chậm rãi đi đến.
Đám người xung quanh ngừng thởi, không hẹn mà cùng cảm thấy hai mẹ con ương ngạnh này đã đá phải ván sắt rồi!
Không ngờ rằng bước chân người đàn ông văn nhã cao quý kia dừng ở trước mặt người phụ nữ, hơi cúi đầu bỗng nhiêu mỉm cười với cô.
Thời điểm Xuân Hiểu nghê được ba từ “Phù Bạch Uyên” cả người cứng lại, cả đầu đều là “Phù cái gì Uyên? Cái gì Bạch Uyên? Phù Bạch gì cơ?”, nụ cười không chút gợn sóng của kim chủ khiến cô cảm cảm thật đại khái là tuổi tác mình lớn rồi nên cơ tim mới tắc nghẽn.
Còn Xuân Chiêu chỉ nghĩ Xuân Hiểu đang ngây ngốc đứng đó là bị dọa cho choáng váng, lập tức kéo mẹ mình ra đằng sau bảo hộ, đối diện với năm tên bảo tiêu, vẻ mặt thiếu niên cuồng ngạo: “Có gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng nhằm vào mẹ tôi.”
Vẻ mặt Phù Ung vẫn ôn hòa, liếc mắt nhìn thiếu niên khí khái trước mặt, lười nhác mở miệng, “Mày đang kể chuyện cười đấy à?”
Xuân Chiêu nhíu mày, đang muốn nói chuyện lại bị giọng nói của Xuân Hiểu ở đằng sau đánh gãy: “Anh anh... anh là... anh tên là...”
Người đàn ông mặc đồ thời Đường nhanh chóng giơ tay, ánh mắt mọi người chưa kịp phản ứng lại, thiếu niên che chắn trước mặt Xuân Hiểu bị hắn dùng một tay bóp chặt cổ, Xuân Chiêu ở trong tay hắn bị hắn siết chặt cổ, khuôn mặt bởi vì thiếu oxy mà chậm rãi đỏ lên, Phù Ung thong thả cúi người đến gần Xuân Hiểu, gần như sát gần khuôn mặt của cô, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống: “Phù Ung, tôi tên là Phù Ung. Tôi là Phù Ung.”
Ngay khi suy đoán trong lòng được chứng thực, khϊếp sợ của cô bị an nguy của Xuân Chiêu đè xuống, Xuân Hiểu theo bản năng nhón chân ngăn cản: “Anh điên rồi, hắn là...” Con trai của anh.
Lời nói bị ngắt quãng, Phù Ung tùy tay ném thiếu niên đang thiếu oxy cho bảo tiêu phía sau, một tay chặn lại môi Xuân Hiểu, mặt mày nhã nhặn, khóe mắt cong lên càng khiến người đàn ông này có vẻ thần bí khó lường, hắn chậm rãi nói: “Thì sao?”
Hắn là một người đàn ông có lương tâm sao?
...
Xuân Hiểu sắp điên rồi.
Ps: Coi chương này tội nghiệp Phù Bạch Uyên ghê.