Khóe miệng Phù Bạch Uyên cong lên, mắt phượng đen nháy híp lại, đầu lưỡi chạm vào má trái.
Đám thiếu niên kia buông lời tàn nhẫn, một nam sinh đang dựa vào lan can bỗng nhiên đứng thẳng thân mình, Phù Bạch Uyên nói, “Vậy tụi mày cùng lên đi.” Không còn dáng vẻ của học sinh ngoan ngoãn xuất sắc, đột nhiên Phù Bạch Uyên đá một chân về phía Xuân Chiêu.
Xuân Chiêu tránh đòn, càng nổi giận hơn: “Cmn, chết mẹ mày với tao!” Các thiếu niên khác cũng nhào lên theo.
Con người có một đặc tính rất kỳ lạ, mặc kệ là chen chúc cỡ nào, mặc kệ hành lang đã bị mấy chục học sinh chiếm đầy nhưng một khi có người đánh nhau, mọi người sẽ vô cùng tự giác nhường không gian để các dũng sĩ biểu diễn.
Ngay khi phát hiện nhân vật ở giữa bị đánh hội đồng, vậy mà lại là giáo thảo và giáo thảo đương nhiệm, đám người ồ lên một tiếng, ngay sau đó đám nam nữ sinh thi nhau móc điện thoại thoại ra đăng tin, khu dạy học oanh động, đám người từ bốn phương tám hướng vây tới xem, suýt chút nữa lan can lầu đó đã sụp xuống.
Ngay khi giáo viên phát hiện bên ngoài có xung đột đã không cách nào chen vào đám người được nữa.
Mãi đến khi chuông vào học vang lên, đám thiếu nam thiếu nữ mới chưa đã thèm mà tản đi.
Lúc này bốn thiếu niên ngã xuống mặt đất kêu thảm, Xuân Hiểu đứng sau đám trưởng bối nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình vậy mà bị người khác đánh.
Quá thảm, khuôn mặt đẹp trai tỏa năng tiêu chuẩn của thiếu niên Xuân Chiêu đúng chuẩn nam chính ngôn tình vườn trường ngọt ngào, lúc này đã bị tím đen từng mảng, mặc dù thế cục đã nghiêng về một bên nhưng hắn vẫn ra sức vật lộn, muốn ấn thiếu niên bên trên xuống, hai mắt đỏ ngầu.
Còn thiếu niên tóc đen đang ngồi trên người Xuân Chiêu cả mặt dữ tợn tàn nhẫn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia, đó rõ ràng là thiếu niên Viên Viên.
Nắm đấm của Viên Viên không ngừng đánh lên mặt Xuân Chiêu, miệng không ngừng hỏi: “Có phục hay không? Có phục hay không?” “Mày có phải là đồ bỏ đi hay không? Có phải không?”
Dường như chỉ khi nào Xuân Chiêu thừa nhận hắn phục, hắn là đồ phế vật thì Viên Viên mới dừng lại.
Xuân Hiểu là một người cực kỳ bao che, chỉ cần là người của cô, là đồ của cô, bất kể đúng hay sai đều không cho người khác ức hϊếp.
Cô căn bản không để ý kim chủ đang ở bên cạnh, cũng không quan tâm Viên Viên là cháu của kim chủ, Xuân Hiểu đỏ mắt tiện tay cầm một hộp bút bằng sắt trên bàn học.
“Cút ngay!” Xuân Hiểu dùng sức lực lớn nhất, hung hăng ném hộp sắt kia về phía thiếu niên.
Khi hộp bút sắt bay qua dường như thời gian bị chậm lại, thiếu niên kia nghe được âm thanh lập tức dừng động tác lại, sau đó chậm rãi quay đầu, ngây ngốc nhìn Xuân Hiểu, không né không tránh nhìn hộp bút sắt kia đập vào thái dương của hắn.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hộp sắt rơi xuống mặt đất, máu tươi cũng mãnh liệt phun ra từ thái dương của hắn, khuôn mặt xinh đẹp kia nhanh chóng bị nhiễm đỏ.
Xuân Chiêu nhận thấy Phù Bạch Uyên lơi lỏng bèn nhanh chóng nắm lấy cơ hội, dùng sức nghiêng người quăng Phù Bạch Uyên ngã xuống đất, sau đó bóp chặt cổ hắn hung hăng đấm xuống, nhưng mà khi Xuân Chiêu nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Phù Bạch Uyên, nắm đấm của Xuân Chiêu dừng lại ngay sườn mặt hắn.
Xuân Chiêu khinh thường nói: “Hôm nay tha cho mạng chó của mày.”
Thiếu niên tóc đen nằm trên mặt đất dù máu đã chảy vào mắt cũng không dời tầm mắt khỏi người phụ nữ lạnh lùng kia. Lúc Xuân Chiêu đứng dậy dời đi, dường như nghe thấy tiếng than nhẹ, “Sao có thể bất công như vậy chứ...”
Xuân Hiểu không chút để ý đến sống chết của thiếu niên dưới đất, khi Xuân Chiêu chạy tới giữ chặt tay cô, cô đau lòng nhìn khuôn mặt đầy vết thương của hắn, không ngừng hỏi hắn có đau không, có muốn đến bệnh viện hay không.
Cô giáo chủ nhiệm dường như bị khí thế của Xuân Hiểu chọc cười, cô giáo ôm tệp tài liệu bước nhanh đến bên cạnh Phù Bạch Uyên, muốn đỡ hắn dậy, nhưng Phù Bạch Uyên lại phất tay tránh né cô, tự mình chống xuống đất lung lay đứng thẳng.