Đây không phải là hận ý mà một đứa bé nên có.
“Cái gì? Anh nói gì đó?” Tiểu Xuân Chiêu quay đầu hỏi, “Anh đang nhìn gì vậy? À anh đang nhìn Băng Băng sao? Băng Băng là cô gái xinh đẹp nhất tiểu khu này đó!”
Tiểu Xuân Chiêu chỉ vào một cô gái đáng yêu, nhìn dáng vẻ chắc là 6,7 tuổi như là công chúa trong truyện cổ tích trong một đám con gái đang chơi trò đóng vai gia đình ở đằng cỏ xa xa bên kia.
Tiểu Bạch Uyên liếc nhìn nó không nói gì.
Tiểu Xuân Chiêu vỗ vỗ cặp sách, vừa cười vừa nói: “Mẹ của em rất thích Băng Băng… mẹ em nói Băng Băng chính là cô bé đáng yêu nhất trên đời, mẹ còn bảo em làm bạn tốt với Băng Băng, con trai ngoan của mẹ phẩi cưới cô gái đáng yêu nhất là Băng Băng về làm dâu! Nhưng mà từ trước đến giờ Mộ Băng Băng vẫn luôn bất hòa với em…”
Phù Bạch Uyên nghe vậy nhưng hoàn toàn không có ý muốn an ủi, đuôi mắt bỗng nhiên nhếch lên: “Con dâu là sao?”
Tiểu Xuân Chiêu nghiêng đầu, dường như cũng không thật sự hiểu, cân nhắc hồi lâu mới nói: “Em cũng không biết, nhưng mà lời mẹ nói khẳng định là đúng. Em còn chưa biết nói chuyện với Mộ Băng Băng thế nào nữa, cô ấy chỉ chơi với đám con gái thôi…”
Tiểu Bạch Uyên nhìn thoáng qua bé gái với mái xoăn, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn lên căn phòng bên xạnh, bỗng nhiên ánh mắt hoảng loạn.
Tiểu Xuân Chiêu tò mò nhìn anh trai đang xao động, đang muốn mở miệng hỏi lại bị cắt ngang.
“Ngày mai tôi sẽ quay lại đây, không được nói tên của tôi cho mẹ cậu nghe.”
Anh trai nghiêm túc dứt lời bỗng chạy đi mất.
Tiểu Xuân Chiêu còn muốn chạy theo, bỗng nhiên bên trên truyền đến tiếng nói của mẹ nó.
Xuân Hiểu mở cửa sổ, nhìn tiểu nam chủ ngốc nghếch, miệng ngậm một cây kem, lười biếng gọi: “Chiêu Nhi, về đến nhà còn không mau đi lên ăn cơm chiều.”
Xuân Hiểu cảm thấy từ trong nội tâm nam chủ thế giới này có hơi ngốc.
Suy nghĩ một chút về cốt truyện, mẹ, vợ và sự nghiệp hết thảy đều bị nam 8 phá hủy, Xuân Hiểu khó có khi bố thí chút thương tiếc cho Tiểu Xuân Chiêu.
Trong nguyên tác cốt truyện, đại tiểu thư Phù Xuân Hiểu bị cha của cô ấy cưỡиɠ ɠiαи, sau khi mang thai, cha cô ấy lại không muốn phụ trách, vì thế cô ấy trốn khỏi nhà sau đó sinh ra một cặp song sinh. Đứa bé có diện mạo giống cha cô bị đưa về nhà họ Phù đặt tên là Phù Bạch Uyên, đứa bé còn lại được cô nuôi dưỡng tên là Xuân Chiêu. Vốn dĩ trong nguyên tác nam chủ Xuân Chiêu và thanh mai trúc mã của hắn nương đỡ lẫn nhau rồi trở nên mạnh mẽ, cuối cùng đánh ngã nam 8 và cha ruột.
Nhưng mà trong cốt truyện lại sinh ra một lỗ hổng vô cùng lớn, dẫn tới chuyện xưa đi về một hướng không thể vãn hồi, thế giới chỉ có thể lại lần nữa khởi động lại.
Lỗ hổng là hận ý cực lớn của của đại tiểu thư Phù Xuân Hiểu đối gia chủ nhà họ Phù cũng chính là Phù Ung, vậy mà đưa nam chủ Xuân Chiêu đến nhà họ Phù. Nam 8 Phù Bạch Uyên có dung mạo cực giống gia chủ bị cô ta để lại bên người, ngày ngày chà đạp bạo hành, phát tiết oán hận. Hoàn cảnh tạo nên nhân cách con người, hoàn cảnh lớn lên khiến nam 8 trở thành con người hung ác nham hiểm cố chấp, năm mười bốn tuổi đã chính tay đâm chết mẹ ruột, rồi sau đó tiện tay gϊếŧ cả nữ chủ, đến lúc trưởng thành trở thành boss đại ác, cuối cùng gϊếŧ chết em trai ruột, hủy diệt thế giới…
Cho nên mới nói tình yêu chính là thứ hại người. Phù Xuân Hiểu ngu xuẩn này vậy mà lại yêu cha ruột của cô ta.
Xuân Hiểu cắn kem, phỉ nhổ nguyên thân trăm lần. Hoàn toàn không thể tha thứ!
Trong lần mau xuyên này, Xuân Hiểu đã hoạch địch kế hoạch chu toàn. Bước đầu tên chính là xắp xếp đúng vị chí nam chủ và nam 8, bước thứ hai chính là dùng 18 năm bồi dưỡng Xuân Chiêu thành tài, bước cuối cùng là chờ hắn nhận được giấy báo trúng tuyển đại học liền tự sát trong nhà, để lại một di thư tràn ngập hận ý, khơi mào mâu thuẫn cho nam chủ và nhà họ Phù.
Bởi vì thời gian trong nhiệm vụ là vô hạn, vì sự sụp đổ của thế giới và tái thiết lập dòng thời gian, Xuân Hiểu đã lặp đi lặp lại cơn ác mộng bị nam 8 Bạch Uyên đâm hết lần này đến lần khác, hai năm nay giấc ngủ mới trở nên an ổn hơn.
Nhiệm vụ lần này nếu như không nhất thiết, Xuân Hiểu không muốn gặp phải tên biếи ŧɦái đã tự tay đâm chết mẹ ruột của mình.
Ps: Cái thế giới này loạn quá mọi người ạ