Xuân Hiểu bây giờ đang trong không gian hệ thống, độ hoàn thành của nhiệm vụ được chia thành các cấp từ cao đến thấp, chia làm S, A, B, C, D, E, vì không đủ tiêu chuẩn nên lần này Xuân Hiểu đạt hạng A.
“Không nhìn xem cô mất điểm ở chỗ nào sao?”
Một tiếng nói tùy ý vang lên, là cấp trên của Xuân Hiểu, xem ra là tới để kiểm tra. Xuân Hiểu không nhìn cô ấy, chỉ nhìn ghi chép nhiệm vụ của bản thân.
“Cô có xem một trăm lần, cũng không bằng xem lại kết thúc của của thế giới một lần.”
Cấp trên chậm đeo găng tay cảm ứng nhấn lên màn hình, vuốt màn hình hệ thống trước mặt rồi nhìn về phía Xuân Hiểu nói: “Thuộc hạ của tôi có rất nhiều người giống cô, một sinh viên tốt nghiệp hạng xuất sắc từ học viện, nhiệm vụ thực tế phức tạp hơn nhiều so với nhiệm vụ trong trường học bắt chước lại. Nghe nói cô là người có điểm tuyệt đối, tôi còn tưởng là một con mọt sách, không ngờ cô cũng có não, chuyện cô thay thế nữ chủ coi như cũng không tồi.”
Dứt lời, trên màn hình chiếu lại hồi kết thế giới cũ.
Đầu tiên chính là hình ảnh của Lý Ngạo Đạo.
Trong nguyên tác Lý Ngạo Đạo không được viết đến nhiều lắm, vốn dĩ hắn là hạt giống phong lưu khi lão hoàng đế Tây Hồ phóng đãng với nữ đại vương trong núi, sau khi trưởng thành phụ tử gặp nhau, hắn giống như một vị hoàng tử nước Tây Hồ được an bài nhiệm vụ trong vương thất, Lý Ngạo Đạo là con của thổ phỉ nên lúc nhận được nhiệm vụ cũng vô cùng buồn cười, đó chính là nhiệm vụ hủy diệt nước Đại Ngụy… không ai tin rằng hắn có thể làm được.
Nhưng mà tên nam nhân con của thổ phỉ này lại làm được, hắn ở Đại Ngụy một tay che trời, gây sóng gió. Cầm giữ Đại Ngụy, vừa không đăng cơ, vừa không quy thuận Tây Hồ, chọc cho đám người kia xoay vòng vòng, mãi đến khi gặp nàng.
Trong hồi ức của Lý Ngạo Đạo, cái người với khuôn mặt trắng nõn luôn mang theo vầng sáng nhàn nhạt kia, khiến hắn rung động, mặc dù biết rõ bị lợi dụng, mặc dù nhìn ra trong mắt người nọ sự lạnh lùng và trào phúng, nhưng hắn cứ ra vẻ không biết, người nam nhân này vừa kiêu ngạo lại hèn mọn.
Mặc dù nữ nhân thân yêu của hắn trước khi chết vẫn luôn lợi dụng hắn, nàng đã đồng ý với hắn, nếu hắn còn sống, nàng sẽ đi theo hắn, nhưng nếu nàng không thích Tây Hồ, sao có thể sẵn lòng đến Tây Hồ với hắn? Nàng tự tin như vậy, tự tin người nam nhân này sẽ chắp tay dâng đế vị lên, đưa giang sơn Tây Hồ cho Đại Ngụy?
Đêm đó hắn lấy một địch một ngàn, trọng thương mang nàng ra khỏi kinh thành, từ đây mang theo tro cốt của nàng đến nơi non xanh nước biếc.
Cái tên đế vương Đại Ngụy kia sau đêm đó giống như điên rồi.
Mỗi ngày hắn lệnh cho mật quân thăm dò tung tích của Lý Ngạo Đạo, không tiếc bất cứ giá nào muốn tìm hoàng hậu về, còn vẽ lại chân dung của hoàng hậu, sau đó lại đốt sạch.
Lúc điên khùng lúc tỉnh tóa, mãi đến một ngày ngự thiện phòng mang lên một phần bánh hoa quế, Ngụy Diên An mang theo trường kiếm, gần như gϊếŧ sạch người trong ngự thiện phòng, mỗi khi gϊếŧ một người hắn đều hỏi bánh hoa quế đó do ai làm? Không có ai biết đáp lại như thế nào.
Mùi máu tươi quanh quẩn trong vương triều bảy ngày không tan, đến tận bây giờ, mọi người đều biết bánh hoa quế và hoàng hậu đều là cấm kỵ của hoàng thượng.
Sau đó Ngụy Diên An lại hận nữ nhân kia. Nàng lợi dụng Lý Ngạo Đạo trước, làm như suy nghĩ vì hắn, nhưng lại lợi dụng hắn ta? Nữ nhân kia không vì hắn, cũng không vì Lý Ngạo Đạo, mà là nàng muốn nhìn thấy thiên hạ Đại Ngụy. Đến chết nàng cũng hi vọng Ngụy Diên An mở rộng hậu cung, để lại con nối dõi. Thậm chí cũng vì vậy mà không chịu nhắm mắt.
Ngụy Diên An đương nhiêu không chịu. Mặc dù nàng ra đi không nhắm mắt, nhưng Ngụy Diên An cũng sẽ không bước vào hậu cung vì bất cứ nữ nhân nào khác. Hắn muốn bá đạo độc chiếm nàng, phẫn nộ ghen ghén Lý Ngạo Đạo đã từng có được nàng, hận không thể khiến hắn ta chết, nhưng cũng bá đạo bảo hộ nàng, bao gồm chính bản thân hắn, hắn ta không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm nàng.
Trong sử sách có ghi lại, đế vương một tay sáng lập nên nước Đại Ngụy thịnh vượng, là một hoàng đế vĩ đại, cũng là một kẻ điên cố chấp.
“Cô biết vì sao không được S không?” Cấp trên nghiêng đầu nhìn Xuân Hiểu.
Xuân Hiểu khép ghi chép lại, mím môi.
“Bởi vì Ngụy Diên An không có con nối dõi.” Từ Thanh chỉ vào hình ảnh cuối cùng, hoàng đế ôm di vật của Xuân Hiểu từ giã cõi đời.
“Thân thể kia của tôi không có năng lực dưỡng dục.” Xuân Hiểu dừng một chút, cuối cùng vẫn giải thích, “Ngụy Diên An đã định sẵn là có hai nam một nữ, tôi không thể cho hắn, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền thoái vị. Xem ra cuối cùng tôi vẫn thất bại.”
Không biết Từ Thanh rút quạt từ đâu ra, “Đáng tiếc đáng tiếc, chỉ có A. Nghe nói, từ trước đến giờ cô đều được hạng S, thật không ngờ lần đầu thực chiến đã thất thủ.”
Phép khích tướng vừa hay hữu dụng với Xuân Hiểu, cô khởi động hệ thống, đuổi Từ Thanh đi nói, “Tôi sẽ đi bồi dưỡng.”