Chương 17: Hoạn quan lý do khó nói (17)

Dưới địa lao u ám ẩm ướt xộc lên một mùi tanh tưởi, trên vách tường có treo đuốc cũng không cách nào xua đi sự âm lãnh nơi đây.

Một nữ nhân nằm ngửa sâu trong một gian ngục, quần áo hỗn độn, tóc đen dơ bẩn, khuôn mặt đỏ ửng quỷ dị, nửa thân trên trần trụi, trong mắt là một mảng tĩnh mịch.

Tiếng giày dẫm trên mặt đất tạo ra những tiếng vang nhỏ vụn, xích sắt trong ngục khẽ động đậy, sau đó cửa được mở ra, nữ nhân dưới đất nghiêng đầu nhìn lại, không ngờ người đến là một nội thị yêu diễm.

Thái giám mặc y phục màu tím than với khuôn mặt trắng nõn chậm rãi lại gần, một khuôn mặt tinh xảo, con ngươi hơi nheo lại, mang theo lửa giận áp lực.

Xuân Hiểu cúi người nắm lấy cằm công chúa Triều Lộc, nâng khuôn mặt dơ bẩn của nàng ta lên, con ngươi nhìn thẳng vào mắt nàng ta, âm thanh tàn nhẫn vang lên: “Khốn khϊếp, ngươi đã làm gì?”

Nữ chủ vốn nên thuần khiết trong sáng, vậy mà trước khi thành thân dâʍ ɭσạи với đám thị vệ, còn bị nhà chồng bắt gian trên giường, cốt truyện này tan vỡ khiến tay Xuân Hiểu phát run. Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? Cho nên nữ chủ của thế giới này là một cái lỗ hổng khác sao? Thiết lập của nữ chủ tan vỡ? Từ một thiếu nữ ngây thơ biến thành da^ʍ oa đãng phụ?

Nước mắt từ hốc mắt của công chúa Triều Lộc trào ra, thân ở tha hưởng gặp phải biến cố lớn, thiếu nữ non nớt run bần bật dưới tay đại thái giám, dường như không khống chế được lắc đầu, khóc lóc: “Bổn cung không có, là gian tặc Đại Ngụy hãm hại bổn cung! Khi về nước ta nhất định sẽ bảo phụ vương gϊếŧ sạch các người!”

Xuân Hiểu vuốt ve gương mặt công chúa Triều Lộc, bỗng nhiên cúi đầu để sát mũi vào cổ nàng ta ngửi thử.

Tiếng mắc của công chúa Triều Lộc đột nhiên dừng lại, má đỏ lên, kinh sợ trừng mắt. Tên thái giám chết bầm này sẽ không làm gì nàng chứ?

Công chúa Triều Lộc không tự chủ được run rẩy, lại bị hung hăng đẩy qua một bên, ánh mắt nội thị kia càng thêm sắc bén, ánh mắt không biết đã nhìn phương nào, trong miệng lẩm bẩm ba chữ.

Ngụy Diên An.

Công chúa Triều Lộc không nhìn ra địa vị của thái giám xinh đẹp này, vừa lo lắng bản thân sẽ bị hắn nhục nhã, vừa phỏng đoán quan hệ của nàng và Ngụy Diên An, vì sao nàng có thể thâm nhập vào thiên lao như chỗ không người thế này?

Ngón tay tinh tế trắng nõn vuốt ve mái tóc của công chúa Triều Lộc, thái giám này bỗng nhiên cười, ghé vào bên tay nàng ta, ôn nhu dụ dỗ: “Công chúa điện hạ, nô tài mang ngài rời khỏi nơi này.”



Sau khi ra khỏi địa lao, Xuân Hiểu rửa tay cạnh hồ sen, nhìn khuôn mặt trầm mặc dưới hồ, rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Công chúa Triều Lộc bị người khác hạ mê tình dược.

Người có thể vây khốn một công chúa của một nước, có động cơ thiết kế công chúa nước Tây Hồ, chỉ có thể là tiểu hoàng đế Xuân Hiểu đã nuôi dưỡng 8 năm.

Công chúa hòa thân thất trinh trước khi thành hôn, Ngụy Diên An có đủ lý do xuất binh diệt Tây Hồ, còn mệnh lệnh cho cái gai trong mắt hắn-Lý Ngạo Đạo xuất binh. Nếu Lý Ngạo Đạo thắng, thì có được nước Tây Hồ, nếu Lý Ngạo Đạo bại trận chết trên chiến trường, thì coi như gãi đúng chỗ ngứa.

Thật là một diệu kế!

Xuân Hiểu âm thầm suy tư, bỗng nhiên phía sau không khí dao động, Xuân Hiểu theo bản năng đứng dậy nghiêng người tránh né, lại bị người kia duỗi tay ôm vào lòng.

Thiên tử trẻ tuổi mặc long bào, gắt gao siết chặt Xuân Hiểu, tiếng nói phát ra lại ai oán: “Tiểu Xuân Tử trộm chuồn ra khỏi cung nhiều ngày như vậy, ném trẫm một mình trong cung, thật là nhẫn tâm! Thật hư!”

Vóc dáng thiếu niên ngày càng đĩnh đạc, giờ Xuân Hiểu phải ngước lên mới có thể nhìn thấy cặp mày tuấn tú.

Xuân Hiểu vẩy nước trên tay, nhướng mày, rũ mắt chậm rãi nói: “Trong hoàng cung này, cho dù là thái giám hay cung nữ, chỉ cần làm đủ mười năm, nếu không hầu hạ bên cạnh quý nhân là có thể về quê hưởng tuổi già. Bệ hạ, tuổi nô tài đã lớn, đã đến lúc về quê rồi.”

Thiếu niên thiên tử hơi nhíu mày, “Tiểu Xuân Tử vẫn luôn hầu hạ cạnh trẫm, trẫm cũng không đi đâu, sao lại nói đến chuyện về quê an dưỡng tuổi già? Ngươi vĩnh viễn ở cạnh trẫm, có gì mà không được?”

Không có ai không rời đi. Xem ra Ngụy Diên An này hẳn chính là lỗ hổng tiếp theo của thế giới này. Xuân Hiểu nhìn chỉ vàng bên hông Ngụy Diên An, khóe môi mím chặt, Ngụy Diên An cần phải xâm chiến Tây Hồ, cũng cần nghênh đón công chúa Tây Hồ làm hoàng hậu, cần phải để công chúa Tây Hồ sau một tháng nữa mang long thai!