Nửa đêm canh ba, hoàng thành nguy nga tráng lệ tắt đèn, một bóng người đột nhập từ ngoài cung vào.
Xuân Hiểu ngồi trước bàn trang điểm, eo thon thẳng tắp, khóe môi hơi nhếch lên.
Trong gương phản chiếu cửa sổ được điêu khắc tỉ mỉ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người mặc y phục xanh đen thừa dịp đêm tối nhảy cửa sổ vào, trắng trợn mở cửa sổ ra, để mặc gió đêm bên ngoài mang theo hương hoa lê thổi vào trong phòng, ánh mắt nam nhân có thân hình cường tráng cao lớn nhanh chóng khóa chặt thân thể tinh tế mảnh mai trước gương, hô hấp nặng nề, nhanh chân bước qua.
Thứ đầu tiên rơi vào trong tai nàng chính là tiếng hít thở như dã thú, sau đó chính là môi lưỡi nóng bỏng tàn sát bừa bãi da thịt cổ Xuân Hiểu, bàn tay phóng đãng xoa nắn mông nàng, lúc này nam nhân vô cùng gấp gáp, hô hấp hỗn loạn dường như muốn xâm chiếm người trong lòng.
“Xuân Nhi, Xuân Nhi…”
Xuân Hiểu dùng tay nhẹ nhàng chống lên ngực nam nhân kia, thật ra nội tâm nàng kháng cự.
Xuân Hiểu yêu thích nam nhân dịu dàng như nước, chính là cái loại ôn nhu dịu dàng. Mặc dù đã 8 năm, Xuân Hiểu cũng bị nam nhân thô tục này khinh bạc nhiều lần, nhưng nàng vẫn có chút không quen.
Mặc dù trước mặt người khác hắn uy phong hiển hách, mặc dù Lý Ngạo Đạo này là nhϊếp chính vương của nước Đại Ngụy, mặc dù cả nước trai gái nguyện ý khom lưng với hắn nhiều vô kể. Xuân Hiểu đã xuyên qua rất nhiều thế giới, có chuyện gì mà chưa trải qua.
Người làm nhiệm vụ có xuất thân cao quý, thật sự chướng mặt loại nam nhân thô tục thế này. Mặc dù phủ thêm lớp áo bào uy phong, nhưng Lý Ngạo Đạo bất quá cũng chỉ là người thô kệch dốt đặc cán mai.
Xuân Hiểu thuận theo động tác nam nhân vuốt ve nàng, hơi nghiêng đầu, cánh tay mảnh khảnh vòng lên bờ vai rộng của Lý Ngạo Đạo, nàng nỗ lực ngửa đầu, nhắm mắt lại đưa liếʍ miệng hắn, đầu lưỡi vươn ra liếʍ yết hầu hắn rồi mυ"ŧ vào.
Thân mình Lý Ngạo Đạo cứng đờ, sau đó hắn một tay siết chặt vòng eo Xuân Hiểu, tay còn lại bóp chặt bờ mông mượt mà của nàng, xé toạc y phục đại thám giám của nàng gia, tiếng nói khàn khàn hung ác, gân xanh trên mặt nổi lên, giống như một con sư tử nổi điên.
“Tiểu họa thủy, thao, xem ra đêm nay đệ thật sự muốn ca ca, muốn cho ca ca thao nát mông đệ.”
Lý Ngạo Đạo nhéo cổ Xuân Hiểu, vứt nàng lên giường, sau đó cởi cả áo trong vài triều phục của hắn ra, áo bào tượng trưng cho quyền thế ngập trời của nhϊếp chính vương bị hắn ném xuống đất.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung chiếu xuống, chiếu rọi lên thân hình cường tráng của nam nhân. Cơn bắp rắn chắn hữu lực, chẳng trách hắn mặc đồ luôn toát lên sự mạnh mẽ, bóng đêm dừng trên thân thể thiếu niên gầy yếu trên giường, Xuân Hiểu híp mắt, thấy được hai mắt nhϊếp chính vương nước Đại Ngụy đỏ ngầu.
Xem ra đêm nay sẽ rất thuận lợi.
Xuân Hiểu cực kỳ bình tĩnh.
Cô không thể gợi lên tìиɧ ɖu͙© với nam nhân này nên trước khi hắn đến cô đã uống xuân dược.
Thân thể dính xuân dược nóng lên, giữa hai chân dần ẩm ướt, ánh mắt nôn nóng nhìn thân trên khỏe mạnh của nam nhân.
Xuân Hiểu liếʍ môi, thuận theo tìиɧ ɖu͙©, nàng muốn nói gì đó để nam nhân nhanh chóng kết thúc trận tra tấn này.
Lý Ngạo Đạo không chờ vật nhỏ đói khát mê người trên giường mở miệng, đột nhiên nhào tới, hắn xé rách quần áo người thiếu năm hắn đã chờ đợi 8 năm nay, tiếng xoạc vang lên, thân thể kiều nộn trắng nõn dần hiện ra trong mắt hắn.
Lý Ngạo Đạo cũng không có kinh nghiệm giường chiếu, nhưng đã xem không ít xuân cung đồ đoạn tụ, lúc này lại không nhớ được cái gì, bờ mông trắng nõn mềm mại cuối cùng cũng lộ ra, cọ vào bàn tay hắn, hắn gấp không chờ nổi muốn liếʍ láp.
Xuân Hiểu bị cắn đến tê dại, run rẩy không ngừng, cơ thể này thật vô dụng, thô lỗ đối xử như vậy lại muốn lên cao trào.
Cũng may hôm nay Lý Ngạo Đạo đã cạo râu quai nón đi, không còn cảm giác thô ráp nữa, chỉ có mấy cọng râu chưa cạo sạch cọ lên mông thịt đầy đặn, Xuân Hiểu nhịn không được nắm chặt khăn trải giường, miệng không nhịn nổi khóc nức nở.
Tên ngu xuẩn này không bẻ chân cô ra, cô sắp lên cao trào rồi.
Bỗng nhiên một cây gậy nóng bỏng thô cứng để ở kẽ mông Xuân Hiểu, Xuân Hiểu bị trướng đến da đầu tê dại, nam nhân đỡ gậy thịt dữ tợn muốn đâm vào hậu môn của nàng, Xuân Hiểu vội vàng nắm tay hắn.
Có trời mới biết Lý Ngạo Đạo đã nghẹn muốn chết, hung ác đẩy tay Xuân Hiểu ra muốn chống côn ŧᏂịŧ lên mông nhỏ của nàng, cả giận nói: “Không phải hôm nay ngươi lại dùng tay đấy chứ? Lão tử không chơi với ngươi.”
Xuân Hiểu sắp bị nam nhân thô tục này làm tức chết, nàng nhắm chặt mắt, nắm lấy tay nhϊếp chính vương đi về phía hoa huyệt kiều nộn.
Huyệt phùng non nớt ẩm ướt chạm phải bàn tay thô ráp của nam nhân, kí©h thí©ɧ đến hơi co rụt lại.
Bàn tay nam nhân dựng thẳng ngón tay đi vào, Xuân Hiểu rêи ɾỉ một tiếng. Trong nháy mắt huyệt thịt xoắn chặt, Xuân Hiểu kẹp lấy ngón trỏ của Lý Ngạo Đạo thét lớn phun trào.
Nam nhân cao lớn trên giường kéo tất cả quần áo của người bên dưới ra, giơ hai chân nàng lên không trung, nhìn chăm chú kiều hoa nữ tính giữa hai chân nàng, huyệt thịt đang run rẩy phun nước, ngước mắt lên là nhũ thịt trắng nõn. Tiểu thái giám xinh đẹp quật cười nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đẫm nước mắt vô cùng đáng thương.
Tiểu thái giám này là nữ nhân!