Chương 6: Luyện tập

Trans: Trina

Edit: Cáo

Nguyễn Thanh Chỉ không ngờ tới hành vi nhất thời mềm lòng mang Tiểu Khôi ra ngoài của mình lại khiến Tiểu Khôi có thói quen “không an phận”. Chỉ là, sau khi có thói quen này, quả thật cô phát hiện như vậy cũng tốt, con đường mỗi ngày đi học, cô sẽ không còn một mình nữa.

Thái độ học làm bánh mỳ của Nguyễn Thanh Chỉ luôn nghiêm túc, cho nên không lấy làm lạ khi cô là người tiến bộ nhanh nhất trong lớp học của mình. Bởi vì nguyên nhân này mà cô được các giáo viên dạy làm bánh ưu ái.

“Cô Dư! Cô thực sự tiến cử em đi cửa hàng này để hỗ trợ sao ạ?”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn Dư Diễu có chút không dám tin.

“Đừng nghi ngờ, là thật, cửa tiệm này là do bạn của cô mở, tiệm của cô ấy gần đây thiếu nhân công, muốn cô tìm người hỗ trợ, cô cảm thấy em không tồi, vừa hay là học làm bánh, so với những bạn khác em tiến bộ rất nhanh.”, Dư Diễu cười nói.

“Đó là vì cô Dư dạy hay ạ.”, Nguyễn Thanh Chỉ khiêm tốn nói.

“Em đừng khiêm tốn, chính là ‘sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân’. Đều học làm bánh, rõ ràng em so với người khác lại càng dụng tâm, đây là một phẩm chất rất tốt, hy vọng em tiếp tục giữ vững. Cô biết em học làm bánh là vì sau này bản thân mở tiệm, như vậy em càng phải tới chỗ tiệm của bạn cô thử xem, em đừng nghĩ rằng chỉ cần học làm bánh ở trường dạy làm bánh như vậy là đủ rồi. Trên thực tế, nếu em thực sự muốn tạo ra sản phẩm bánh mỳ chất lượng thượng hạng, không nên bó hẹp tầm mắt trong trường học, càng nên tới cửa hàng nhìn thử.”, Dư Diễu giải thích.

“Cảm ơn cô, em sẽ càng nỗ lực.”, Nguyễn Thanh Chỉ nói lời cảm ơn.

“Đừng khách khí, cô tin em nỗ lực như vậy, nhất định rất nhanh có thể có được một tiệm bánh cho riêng mình.”, Dư Diễu cười nói.

“Vậy mượn lời chúc của cô ạ.”, Nguyễn Thanh Chỉ cười hì hì nói.

Kinh nghiệm đi tiệm bánh mỳ mua bánh, Nguyễn Thanh Chỉ có rất nhiều, nhưng kinh nghiệm đi tiệm bánh mỳ bán bánh, cô đúng là chưa có.

Khi Nguyễn Thanh Chỉ dựa theo địa chỉ Dư Diễu nói tìm được tiệm bánh, bên trong tiệm bánh đầy người giúp.

“Việc kinh doanh của tiệm bánh này rất tốt!”, Nguyển Thanh Chỉ cảm khái nói.

“Cái đó...”, Nguyễn Thanh Chỉ mở miệng nói.

“Chào cô, cô cần bánh gì? Giờ đang mua hai tặng một.”, nhân viên nữ có mái tóc ngắn màu nâu hỏi.

“Không phải, tôi không tới mua bánh, tôi được giới thiệu tới hỗ trợ.”, trên tay Nguyễn Thanh Chỉ ôm mèo xám nhỏ, lắc đầu nói.

“Giới thiệu tới hỗ trợ? Ai giới thiệu cô tới đây?”, một cô gái có mái tóc dài hỏi.

“Cô Dư Diễu của Học viên dạy làm bánh Moulin Rouge.”, Nguyễn Thanh Chỉ trả lời lại.

Cô Dư, xem ra kỹ thuật làm báng của cô chắc không tồi! Chỉ là, cô ôm mèo như vậy muốn hỗ trợ thế nào?”, cô gái tóc dài nhìn mèo xám nhỏ trên tay cô hỏi.

“Không sao ạ, Tiểu Khôi rất ngoan, lúc tôi lên lớp ở Học viện, nó ở bên ngoài phòng học đợi tôi.”, Nguyễn Thanh Chỉ cười tủm tỉm sờ sờ đầu mèo xám nhỏ.

“Đó là đương nhiên!”, Giang Cảnh Thước phối hợp hoàn cảnh mà nói.

“Vậy được thôi, chỉ là lời khó nghe phải nói trước, nếu sau này cô phát hiện mèo đi mất, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”, cô gái tóc dài nói.

“Vâng!”, Nguyễn Thanh Chỉ gật đầu.

Tuy rằng bề ngoài Nguyễ Thanh Chỉ tràn đầy tự tin mèo xám nhỏ không bỏ đi, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn lo lắng.

“Tiểu Khôi! Chị phải ra phía sau hỗ trợ rồi, em ở đây ngoan ngoãn nha, đợi chị xong việc, chị đưa em về nhà.”, Nguyễn Thanh Chỉ vuốt đầu mèo xám nhỏ cười nói.

“Đi nhanh, đi nhanh, tôi có thể tự chặm sóc bẩn thân.”, Giang Cảnh Thước bày vẻ mặt ghét bỏ nói.

Nguyễn Thanh Chỉ không ngừng nhìn Tiểu Khôi của mình, biết nó nghe hiểu ý của mình, liền bước về hướng nhà bếp.

Đi vào sau bếp, Nguyễn Thanh Chỉ rất nhanh đã bận rộn. Vậy nên cô không biết, sau khi cô đi, bộ dạng ngốc manh của mèo xám nhỏ đã thu hút nhiều người qua đường vào mua bánh.

Chỉ là trước khi bọn họ rời đi đều không được mèo xám nhỏ đáp lại.

“Con mèo này thật lạnh lùng nha!”, một nữ sinh mua bánh xong nói với banh học.

“Còn không phải sao, tớ còn cho rằng mua bánh có thể tìm cơ hội sợ đầu nó.”, cô gái nhỏ dẩu miệng nói.

“Phụt, Cửa hàng trưởng, có khi chúng ta nên nuôi một con mèo để thu hút khách hàng.”, cô gái tóc ngắn màu nâu ngồi bên cô gái tóc dài nói.

“Nuôi mèo, em cho rằng mèo dễ nuôi lắm sao? Mèo cùng trời khắp đất này đều giống như con mèo trước mắt em? Đừng có ngây thơ đươc không?”, cô gái tóc dài nói.

“He he, em còn cho là như vậy, thì ra không phải?”, cô gái tóc ngắn màu nâu lè lưỡi.

“Đương nhiên không phải, vậy nên em đừng một chính là một, làm tốt việc gói bánh mỳ cho khách hàng đi.”, cô gái tóc dài nói.

“Oh!”, cô gái tóc ngắn màu nâu ngoan ngoan nghe lời.

Giang Cảnh Thước vẫn trốn trong một góc ngoan ngoãn ngủ tai nghe được đoạn đối thoại của hai người, ngáp một cái.

“Con gái chính là phiền phức.”, Giang Cảnh Thước không nhịn được nghĩ trong lòng.

Lúc này, Nguyễn Thanh Chỉ ở trong nhà bếp cảm thấy việc đến tiệm bánh hỗ trợ thật là một chuyện không tồi, ở đây cô không những có thể luyện tập kỹ thuật làm bánh, còn có thể học trộm người khác.

Về bánh tart trứng phô mai xoài, bản thân Nguyễn Thanh Chỉ cũng từng làm, nhưng thành phẩm vẫn không bán ổn mà con không thể ăn, vậy nên khi cô nhìn thấy sư phụ của tiệm làm bánh tart trứng phô mai xoài, liền chú ý quan sát một chút.

Cô phát hiện cách làm bánh tart trứng phô mai xoài so với tài liều đều như nhau. Đều là bơ: 75gr, đường bột: 50gr, lòng đỏ trứng: 1 quả (~20gr), bột mỳ ít gluten: 130gr, ít muối, kem phô- mai: 150gr, sữa chua không đường (loại đặc): 100gr, đường cát: 50gr, trứng (~ 65gr), 1- 2 thìa cà phê nước cốt chanh (10ml), 1 thìa cà phê tinh bột ngô (5ml).

Vậy nên cô nghĩ do cách làm khác nhau. Quả nhiên cô nhìn thấy sư phụ của tiệm đầu tiên làm bột bánh tart trước: sau khi bơ mền, rây đường cát vào, khuấy với lòng đỏ trứng cho đến khi hỗn hợp chuyển sang màu trắng, sau đó lại thêm lòng đỏ trứng đã trộn đều; rây ít bột vào muốn 2 lần sau lần rây thứ nhất. Dùng dao nạo và trộn cho đến khi không còn bột và trộn lần 2. Tiếp tục cắt và trộn cho đến khi bột lỏng và khô, không còn vón cục. Sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc bột lại rồi đặt trong tủ lạnh ướp lạnh ít nhất 1 giờ.

Trong quá trình làm lạnh, đầu bếp bắt đầu làm nhân phô- mai. Lấy sữa chua, phô- mát kem và trước ra, sau đó để ở nhiệt độ phòng; cho phô- mát kem vào một cái xoong nhỏ đun cho mềm (mềm chứ không tan chảy), thêm đường cát rồi khuấy đều cho đến khi đường tan ra, tan chảy hoàn toàn. Sau đó nhấc xoong ra, cho sữa chua, trừng, nước cốt chanh và tinh bột ngô theo thứ tự, làm nóng trong lòng nướng ở nhiệt độ 175 độ C; chia bột bánh tart đã ướp lạnh và lỏng thành 12 phần (~23gr/ 1 phần), cho vào khuôn bánh tart. Dùng ngón tay cáo và ngón trỏ đẩy bột ra để bột trải đều trong khuôn. Chú ý không nên dồn các góc bột bột quá dày, không được để trống phần ren. Sau khi làm xong, dùng tăm chọc 3- 5 lỗ nhỏ dưới đáy vỏ bánh tart để không bị phồng khi nướng; cho vỏ bánh vào giữa lò, điều chỉnh nhiệt độ 170 độ C cho mặt trên. Hạ nhiệt, nướng trong 10- 13 phút, đến bên tô màu; bước này là trước khi nướng, không nướng trực tiếp lớp vỏ bánh tart.

Sau cùng, lấy ra để nguôi một lúc rồi đổ hỗn hợp phô mai vào, đổ từng viên đầy vào trong 7- 8 phút. Sau đó cho vào lò nướng lần 2, vẫn để ngăn giữa lò, chỉnh 160 độ C, nướng khoảng 10- 15 phút. Sau khi ra lò, để một lúc rồ ăn khi còn nóng, hương vị tuyệt hảo, kèm theo một số loại trái cây kết hợp thì lớp nhân càng đậm đà hơn.

Nhìn chiếc bánh tart trứng phô mai xoài trong tay sư phụ làm bánh, Nguyễn Thanh Chỉ cuối cùng đã hiểu được khoảng cách giữa bản thân và ho. Chỉ là không sao cả, chỉ cần cô nỗ lực luyện tập, tin rằng mọt ngày nào đó cũng có thể làm ra món bánh tar trứng phô mai xoài ngon như vậy.

Đến 9h tối, sau khi Nguyễn Thanh Chỉ kết thúc việc hỗ trợ bếp núc, cô đi ra sau bếp nhìn nhân viên của tiệm vây quanh mèo xám nhỏ, nhìn nó chốc chốc nhảy lên bục cao, sửng sốt một hồi.

“Chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?”, Nguyễn Thanh Chỉ hỏi.

“Không có gì, chỉ là mèo của cô quá lạnh lùng rồi, nó căn bản không cho ai sờ nó.”, cô gái tóc ngắn màu nâu nói.

“Uhm, thực ra nó cũng không để tôi sờ nó, tôi muốn sờ toàn phải xem tâm tình của nó.”, Nguyễn Thanh Chỉ giải thích.

“Không phải chứ? Con mèo đó của cô cũng quá lạnh lùng rồi!”, cô gái tóc ngắn màu nâu kinh ngạc nói.

“Thật ra cũng còn ổn! Có lúc nó còn đáng yêu.”, Nguyễn Thanh Chỉ cười nói.

“Hey, cô có phải về nhà không, tối vậy không còn xe buýt đâu.”, mèo xám nhỏ lôi kéo ống quần Nguyễn Thanh Chỉ.

“Ah! Sao nó đột nhiên túm ống quần cô?”, cô gái tóc ngắn màu nâu hỏi.

“Chắc là đói rồi. Cái đó... thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên về rồi.”, Nguyễn Thanh Chỉ bế mèo xám nhỏ lên cười nói.

“Được, vậy cô đi đường cẩn thận, ngày mai lại mang nó tới chơi!”, cô gái tóc ngắn màu nâu cười nói.

“Tôi cũng không biết ngày mai nó có chịu đi cùng tôi không nữa.”, Nguyễn Thanh Chỉ dở khóc dở cười nhìn vào mèo xám nhỏ trên tay mình.

“...”, cô gái tóc ngắn màu nâu nói không nên lời.

Trên xe buýt, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ ngủ trên đùi của mình, trong lòng cảm thấy rất bình yên. Cô nghĩ cuộc sống một người một mèo cũng không tồi, chí ít đông vẫn sẽ không phản bội, sẽ không khẩu phúc mật kiếm [1], sẽ không khắc khẩu. Đến tuổi của cô rồi, mọi người xung quanh phần lớn đã kết hôn, sinh con, không còn mấy người kiên trì theo đuổi giấc mơ thuở nhỏ. Nhưng cô còn không nghĩ tới thoả hiệp với hiện thực.

[1] Khẩu phúc mật kiếm: thành ngữ của Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tư trị thông giám- Đường Huyền Tông Thiên Bảo nguyên niên của Thừa tướng- Sử gia thời Bắc Tống, Tư Mã Quang. Câu thành ngữ này dùng để hình dung những người âm hiểm, quỷ quyệt.

“Nếu sau cùng cuộc số trở về bình đạm, vậy cũng chí ít trong năm tháng tuổi trẻ lưu lại hồi ức tươi đẹp.”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn ra cảnh đêm bắt mắt ngoài cửa sổ mà nghĩ thầm.