Chương 1: Gặp gỡ

Trans: Trina

Edit: Cáo

Đêm mưa, Giang Cảnh Thước từ trong quán bar bước ra, dừng bên chiếc ô- tô màu đen đậu ở ven đường, thói quen anh trước giờ đều là lái xe sẽ không uống rượu. Nhưng hôm nay lại thôi bôi hoán trản [1] bị bạn tốt rót cho một ly Scottish Whiskey, tuy tửu lượng của anh không tồi nhưng vẫn quyết định đợi một lúc mới lái xe về nhà.

[1] Thôi bôi hoán trản: một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ đẩy ly rồi hoán đổi ly để chúc mừng, sau dùng để chỉ mối quan hệ tốt. Thành ngữ này dựa vào nguyên tắc đồng nghĩa của Trung Quốc, chữ thứ nhất và thứ 3 đồng nghĩa với nhau, chữ thứ 2 và thứ 4 đồng nghĩa với nhau.

Dựa lưng vào ghế lái, tay phải day huyệt Thái Dương, thả lỏng tinh thần, anh khẽ thở ra. Mọi người đều nói Giang Cảnh Thước anh, Giang đại ảnh đế làm chuyện gì đều dễ như trở bàn tay, báo chí đưa tin về anh nhiều không kể hết, trong mắt giới truyền thông, Giang Cảnh Thước là một người độc miệng, nhưng thực chất anh chỉ là ăn nói sắc bén một chút, thẳng thắn, nhất châm kiến huyết [2] mà thôi.

[2] Nhất châm kiến huyết: một thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc dưới thời Lưu Tống Nam Triều trích từ “Hậu Hán thư- Quách Ngọc truyện” do Phạm Diệp biên soạn, ý chỉ nói ngắn gọn, trúng vấn đề.

Vốn dĩ anh cũng không để ý người khác nói anh thế nào, anh chỉ không thể chịu đựng được những người này lảm nhảm mãi bên tai anh không ngừng nghỉ, cứ như Giang đại ảnh đế độc miệng là chuyện gì kỳ quái lắm vậy.

“Có lẽ, mình thật sự nên nghỉ dài hạn một lần!”, Giang Cảnh Thước nhớ tới đám bạn tốt trong quán bar, thầm nghĩ.

Anh phát hiện ra sự kiên nhẫn gần đây của mình có hơi sụt giảm, nếu không thì anh sao có thể bị thằng bạn tốt nắm cơ hội chuốc cho một ly rượu.

“Rù... rù... rù...”, Giang Cảnh Thước quyết định không nghĩ nữa, khởi động xe chuẩn bị về nhà.

Còn liệu Tiết Gia Dịch, người đại diện của anh có vì anh đột nhiên muốn nghỉ phép mà tức tới giậm chân hay không, điều này hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của anh.

“Meow~”, đột nhiên xe đυ.ng phải một con mèo xám băng qua đường.

“Két~”, tiếng thắng xe vang lên thật dài phía sau, chiếc xe lập tức dừng lại.

Giang Cảnh Thước phanh lại theo quán tính nên bị va vào kính chắn gió của xe, bất tỉnh.

...

“Ah... hu...”, Nguyễn Thanh Chỉ vì chuyện muốn nghỉ việc mà tranh cãi với ba mẹ, lúc này đang xoa xoa cái mũi.

Nguyễn Thanh Chỉ chuẩn bị về nhà thì đột nhiêu phát hiện góc bên trái chếch cô 45 độ có rất nhiều người vây quanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Nguyễn Thanh Chỉ nghi hoặc nói.

“Meow~... meow...”, chỉ là cô còn chưa kịp đi tới đó thì đã bị một âm thanh rất nhỏ thu hút ánh mắt.

“Là mèo xám?”, Nguyễn Thanh Chỉ theo âm thanh tìm tới, thấy một con mèo xám đang liếʍ ngón chân.

“Tiểu gia hoả, bị thương à?”, Nguyễn Thanh Chỉ duỗi tay sờ sờ đầu mèo xám.

“Meow~”, mèo xám làm nũng kêu lên.

Trước giờ Nguyễn Thanh Chỉ chưa bao giờ nuôi mấy động vật nhỏ cả, không phải cô không muốn nuôi, mà vì mẹ cô đặc biệt thích sạch sẽ, bà không muốn có thêm mấy con vật nuôi làm bẩn ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ của bà. Nhưng bây giờ Nguyễn Thanh Chỉ đã dọn ra ngoài, chắc là có thể nuôi rồi.

“Tiểu gia hoả, em có muốn sống cùng với chị không?”, Nguyễn Thanh Chỉ gãi gãi cằm bé mèo xám nhỏ.

“Meow~”, mèo xám nhắm mắt lại, phát ra âm thanh rất hưởng thụ.

“Đây là đồng ý với chị rồi sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ nhịn không được nhìn mèo xám nhỏ cọ cọ vào tay mình.

Mèo xám nhỏ lại kêu “meow~” làm nũng.

Trước giờ Nguyễn Thanh Chỉ không phải kiểu người do dự không quyết đoán, tuy nhìn bề ngoài sẽ không cảm thấy vậy. Đừng nhìn cô chỉ cao 1m58, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt tròn tròn giống mắt mèo, thực ra cô đã tốt nghiệp Đại học, đi làm 5 năm rồi.

Nếu quyết định nuôi mèo xám nhỏ trước mặt, đương nhiên cô không thể mặc kệ vết thương ở móng vuốt của mèo xám nhỏ, may mà cô biết khu phụ cận có một Bệnh viện thú y lớn.

“Tiểu gia hoả, trước tiên đưa em tới Bệnh viện xử lý vết thương một chút đã, em phải ngoan ngoãn đó nha!”, Nguyễn Thanh Chỉ ôm mèo xám nhỏ, sờ sờ đầu nó dịu dàng nói.

“Meow~”, mèo xám nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của cô.

“Thật ngoan!”, Nguyễn Thanh Chỉ vuốt đầu mèo xám nhỏ, cười híp mắt.

Trong bệnh viên thú y, Nguyễn Thanh Chỉ nghe bác sĩ thú y cao lớn nói về kiến thức chăm nuôi mèo mới phát hiện thì ra nuôi một con mèo nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Khi quyết định nuôi một con mèo, là phải chăm sóc nó thật tốt, đến khi nó thọ tận [3] cũng phải chuẩn bị tâm lý. Bởi vì mèo một khi được thả nuôi bên ngoài, nhiều nhất chỉ sống được 2 - 3 năm, kết cục rất thê thảm. Vậy nên không chuẩn bị tốt tâm lý thì không thể tùy tiện nuôi được!”, bác sĩ thú y cười cười nói.

[3] Thọ tận: ý chỉ già và chết đi. Dịch như vậy có chút dài dòng nên tớ dịch nguyên hai chữ này theo bản raw.

“Được!”, Nguyễn Thanh Chỉ gật đầu.

“Xem ra cô đã làm tốt khâu chuẩn bị để chăm nuôi nó rồi!”, bác sĩ thú y cười nói.

“Vậy tiếp theo, tôi và cô nói một chút về những chú ý khác khi chăm sóc nó, tôi vừa mới kiểm tra qua mèo của cô một chút, cô đừng nhìn nó nhỏ nhỏ như vậy, thực ra nó đã lớn rồi, đã là một con mèo trưởng thành rồi, chỉ là nếu cô muốn mang nó về nhà nuôi, đề nghị cô cho nó uống thuốc sổ giun, như vậy có thể đảm bảo sưc khoẻ của nó. Sau đó cô đem nó về nhà, chuẩn bị cho nó một nơi an tĩnh, mèo về đến nhà không cần phải ôm nó hay làm thân nó ngay. Mèo là loài động vật mẫn cảm lại hơi khó gần người, phòng việc mèo bị kinh ngạc, nhất thiết phải để cho nó có một khoảng thời gian để thích nghi hoàn cảnh mới. Tôi kiến nghị đầu tiên cứ để mèo nhỏ ở trong phòng, không quấy rầy nó. Mặt khác, cô phải tắm rửa cho mèo, vì toàn thân nó đều là lông nên sẽ có bọ chét sinh ra. Mà nếu bọ chét lây đến thân thể người thì quả thật rất đau đầu. Vậy nên phải kịp thời diệt bọ chét, sổ giun...”, Nguyễn Thanh Chỉ nghe bác sĩ thú y nói từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, những việc cần chú ý khi nuôi mèo, cảm giác đầu của mình cũng lớn một chút.

Khi cô quay lại nhìn mèo xám nhỏ nằm trên giường bệnh, nhìn bộ dạng đáng thương lại đáng yêu của nó, trái tim lập tức mềm mại.

“Rắc rối một chút thì rắc rối một chút vậy!”, Nguyễn Thanh Chỉ thở dài.

Đợi tới khi Nguyễn Thanh Chỉ ra khỏi Bệnh viện thú y, trong tay cô đã xách thêm rất nhiều đồ dùng mua cho mèo xám nhỏ (đồ ăn của mèo, cát của mèo, chậu cát của mèo, sản phẩm bổ sung dinh dưỡng thường xuyên, sản phẩm hỗ trợ, đồ chơi của mèo).

“Chị nuôi chị còn không tỉ mỉ như vậy, em phải ngoan một chút đó nha!”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ cuộn thành một cục trong l*иg sắt bật cười nói.

Trong phòng khám của Bệnh viện số 2 thành phố, người đại diện của Giang Cảnh Thước, Tiết Gia Dịch nghe chuyên gia lớn tuổi của khoa não nói rằng bởi vì não bộ của Giang Cảnh Thước bị va chạm mạnh nên trở thành người thực vật, anh thật muốn túm lấy cổ áo của vị bác sĩ già trước mặt mắng chửi một trận. Nhưng làm người đại diện của Giang Cảnh Thước, còn là người đại diện kim bài của giới giải trí trong nước, anh cần phải chú trọng hình tượng, cho nên anh cũng chỉ có thể dậm chân trong lòng.

WTF! Lão tử chưa từng nghe qua đυ.ng vào kính chắn gió của xe ô- tô mà thành người thực vật? Cậu khỉ gió chơi tôi à?! Trong lòng Tiết Gia Dịch dậm chân nói.

Chỉ là, dù Tiết Gia Dịch có tin hay không, Giang Cảnh Thước thật sự sẽ trở thành người thực vật không động đậy.

“Cái này phiền phức lớn rồi!”, Tiết Gia Dịch nhìn đám phóng viên nghe phong phanh tin tức chạy tới dưới lầu, lại nghĩ đến những hợp đồng quảng cáo, hợp đồng quay phim của Giang Cảnh Thước, đã đau đầu lại càng thêm đau đầu.