Chương 3

Giọng cô ấy trong trẻo êm ái, vang lên trong đêm tối khiến người ta cảm thấy yên tâm đến lạ.

“Mối này không được đâu, tôi khuyên các người nên biết điểm dừng, cố đấm ăn xôi chỉ tổ rước hoạ vào thân.”

Nói xong, cô ấy gật đầu với mấy người thợ:

“Tiền công tôi trả, làm phiền các anh khiêng quan tài trở lại rồi về đi.”

Ông Đỗ muốn bỏ về từ lâu rồi, ngay khi ông ta xoay lưng, bỗng nghe “rầm” một tiếng, có vật gì đó to lớn đổ xuống.

Bụi đất bay tứ tung, mấy người khiêng quan tài giống như chim gặp cành cong mà bỏ chạy tán loạn.

Chiếc quan tài ngột ngạt của bên nữ cứ thế mở toang.

Mọi người cực kì sửng sốt, chiếc quan tài đang yên ổn này sao tự dưng lại mở ra rồi?

Đúng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nữ yếu ớt, nhẹ nhàng ngân nga:

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Anh đi, tôi đi, nhưng mà không cho con gái đi.”

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Mèo đi, chó đi, vậy mà không để con gái đi.”

Gió lạnh thổi đến, ai nấy nổi hết da gà, đứng đực ra tại chỗ, quên luôn cả việc chạy trốn.

Mãi đến khi gà trống ngẩng đầu gáy, mọi người mới tỉnh táo lại.

Vệ Quân Bình lùi lại một bước:

“Đây là bài đồng dao mà Nguyên Nhi vẫn luôn ngâm nga trước khi chết.”

Bà mối ma thầm mắng một tiếng, đi hai ba bước tới xem, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Cô ấy nhẩm niệm một số lời như bùa chú, xung quanh dần dần im lặng.

“Đậy nắp quan tài lại.”

Sắc mặt những người thợ tái nhợt, họ cùng nhau nâng nắp quan tài lên.

Khi sắp đến gần quan tài gỗ, bà mối ma nhắc nhở bọn họ:

“Nhắm mắt lại.”

Ông Đỗ sợ nhưng vẫn tò mò, không nhịn được tiến lên hai bước, ngoái cổ ra nhìn.

Đáng tiếc, nắp quan tài đã đậy xong rồi.

Bà mối ma bảo mọi người khiêng quan tài quay trở lại.

Lần này hai cặp vợ chồng đi cuối cùng, ông Đỗ quay lại nhìn, thấy cả bốn đều trưng ra gương mặt vô cảm.

Ông ta cầm chặt kèn xô-na, không biết từ lúc nào mà quạ xung quanh càng lúc càng nhiều.

Đột nhiên, ông ta thấy cổ có gì đó ẩm ẩm mát mát.

Là nước mưa sao?

Âm hôn ở làng Bình Các là một phong tục xa xưa, tuy rằng có đủ loại thi thể nhưng tôi rất hiếm khi nhìn thấy thi thể thảm đến thế này.

Đêm đó, trên đường quay trở về, tôi cứ luôn thấp thỏm lo âu, lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Suy cho cùng, một ác linh oán hận mạnh mẽ nhường ấy, một khi thoát ra, những người có mặt tại hiện trường dù không đáng tội thì đều phải chết.

Nào ngờ, cả chặng đường cực kì thuận lợi.

Chuyến mua bán lần này của tôi không có lợi nhuận, một xu không kiếm được mà còn bị mất tiền.

Sau đó, tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ việc làm ăn đến cửa, thầm nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cặp vợ chồng đó nữa.

Kết quả, tính một đằng ra một nẻo, Vệ Quân Bình vẫn tìm đến cửa.