Chương 15

Chúng ăn hϊếp con gái, tôi bảo vệ con bé nên bị năm đứa con trai ném đá vào người, tôi đau đớn bật khóc.

Đúng lúc ấy, trong làng có một thầy giáo ghé đến, thầy ấy họ Tống.

Tôi nhờ anh Tống dạy con gái học, nhưng con gái chỉ muốn chơi cùng anh thôi.

Tôi nói:

“Mẹ nhất định sẽ gả con cho một chàng trai tốt.”

Năm đó con gái 17 tuổi, gả cho Vệ Quân Bình ở cùng làng.

Chưa đầy hai năm sau, Phúc Vinh chết trong mương nước.

Khi đó, tôi già hơn người đồng trang lứa rất nhiều, giống như cây cổ thụ mà thân cây đều cắm sâu trong đất.

Không thể nhớ là ngày nào, tôi bắt đầu được năm đứa con trai luân phiên nuôi dưỡng, mỗi tháng đổi một nhà.

Thời đại thay đổi nhưng cứ như không đổi.

Những ngôi nhà đất đổi thành nhà gạch, thậm chí có nhà hai tầng, đường đất trở thành đường xi măng, trẻ em đi bộ đến trường chỉ mất nửa tiếng.

Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy chẳng có gì thay đổi cả?

Những người đó vẫn là những người năm xưa, luân hồi từ thế hệ này sang thế hệ khác, giống như đầu thai chuyển kiếp vậy.

Họ vẫn ác độc như thế.

Khi Nguyên Nhi chào đời là lúc tôi vui mừng nhất.

Con bé rất đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, có chính kiến của mình.

Tôi biết Vệ Quân Bình luôn đánh con bé, nhưng con bé không sợ, con bé nói nhất định phải tìm cách đi học để rời khỏi nơi đây.

Tôi luôn trìu mến vuốt ve đầu con bé:

“Nhất định sẽ được, đến khi đó con đừng quên đón bà ngoại nha.”

“Cả đời này, ước nguyện của bà ngoại là được thoát khỏi ngọn núi này.”

Khi đó, tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi, cọng rơm cuối cùng đè chết tôi là một câu nói của con gái.

Con bé khóc, dùng những lời cay nghiệt nhất mắng chửi tôi, nó bỏ tôi ngoài trời mưa, ném hết hành lý của tôi vào thùng rác, nhưng tất cả không bằng câu nói:

“Mẹ, mẹ hại tôi thảm quá!”

Tôi nghĩ, đối với tôi mà nói, chết mới là giải thoát, nhưng còn Nguyên Nhi, con bé sống tốt mới có hy vọng.

Sau khi chết, linh hồn tôi lang thang không có đường trở lại, cuối cùng, nhờ sự kết hợp kỳ lạ nào đó mà tôi nhập vào cơ thể Nguyên Nhi.

Cái lạnh cắt da, toàn thân đau nhức, vết sẹo do cưa điện để lại không cách nào có thể chữa lành được.

Giếng cạn đã tích tụ nước mưa khiến hai bên thành giếng trơn trượt, hóa ra Nguyên Nhi đã chết cóng ở đây.

Tôi muốn sống thay Nguyên Nhi.

Nhưng giếng này sâu như vậy, vết thương lại đau như thế, tôi dường như nghe được bài đồng dao Nguyên Nhi biên soạn, con bé muốn gặp mặt tôi lần cuối biết bao.

Tôi muốn sống thay cho Nguyên Nhi, nhưng cơ thể Nguyên Nhi quá yếu, Vệ Quân Bình nhốt tôi trong phòng để tôi chết đói.

Nhưng cho dù chết rồi, họ vẫn không buông tha cho Nguyên Nhi, thế mà lại muốn tổ chức âm hôn.

Chính vào ngày hôm đó, tôi nhập vào người ông Đỗ.

Nguyên Nhi à, bà ngoại rất muốn gặp lại con một lần nữa.

Kiếp sau, nếu phải làm người, chúng ta làm mẹ con có được không?