Chương 12

Vệ Quân Bình nghĩ, công tâm mà nói, Nguyên Nhi là một cô gái tốt.

Con bé để mặc bị đánh bị mắng nhưng không hề đánh trả.

Có lần, Vệ Quân Bình tức giận bên ngoài, định cầm cưa điện trong nhà ra gϊếŧ người đó nhưng lại lỡ tay làm Nguyên Nhi bị thương.

Nguyên Nhi khóc đến mức xé ruột xé gan, kể từ đó trở đi bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời hơn, thường xuyên giấu cưa điện của Vệ Quân Bình đi.

Cái chết của bà ngoại có liên quan tới mẹ của Nguyên Nhi.

Chi tiêu trong nhà càng lúc càng tăng, mẹ Nguyên Nhi cáu giận, bầu không khí trong nhà rất ảm đạm.

Cuối cùng, bà ta bùng nổ.

Bà ta mắng mẹ ruột của mình, mắng bà ấy là sâu mọt, sâu bọ, xả hết những lời độc địa mình biết lên người mẹ ruột để xoa dịu cơn tức giận của mình.

Ngay đêm đó, bà ngoại Nguyên Nhi treo cổ tự tử.

Phản ứng đầu tiên của Vệ Quân Bình vậy mà lại là thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái.

Mẹ Nguyên Nhi hối hận, Vệ Quân Bình cười lạnh trong lòng:

“Nếu có thời gian chi bằng mời một vài ca sĩ hát hí khúc tới đi.”

“Nói với mấy người anh của bà và cả làng rằng chúng ta phụng dưỡng bà cụ đến khi nhắm mắt xuôi tay!”

Trong ngày tổ chức hôn lễ, Vệ Tiểu Long che gương mặt đỏ bừng, nói với Vệ Quân Bình là chị gái đánh cậu ta.

“Nó dám?”

Vệ Quân Bình dùng cưa điện hành hạ Nguyên Nhi, sau đó ném cô ấy xuống giếng, hời hợt nói:

“Mày cứ ở trong giếng khóc thương cho bà ngoại mày đi.”

Hí khúc diễn cả đêm, Nguyên Nhi khóc suốt một đêm.

Sau đó, Vệ Quân Bình rùng mình nhớ đến Nguyên Nhi, khoảnh khắc cô gái hai mươi tuổi đó mang mái tóc bù xù bò ra khỏi giếng.

Ánh mắt của cô ấy tràn đầy căm hận, móng tay nứt nẻ, máu chảy xuống thành giếng, đồng thời trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm, ngâm nga bài đồng dao kỳ lạ.

Vệ Quân Bình sợ hãi, lần đầu tiên ông ta nảy sinh suy nghĩ gϊếŧ Nguyên Nhi.

Ông ta nhốt Nguyên Nhi trong phòng, không cho ăn uống, mãi đến khi trong phòng bốc ra mùi hôi tanh thì mới biết, Nguyên Nhi chết đói rồi.

Nhưng ánh mắt đó đã khắc sâu vào lòng Vệ Quân Bình, khiến cho ông ta mất ngủ cả đêm.

Sau đó, ông ta nảy ra một ý định táo bạo.

Phân xác, vẽ bùa, âm hôn với kẻ sát nhân, mọi thủ đoạn có thể trấn áp Nguyên Nhi ông ta đều áp dụng hết.

Xung quanh lặng thinh như tờ, nghe câu chuyện mà Vệ Quân Bình kể lại thì ai nấy ớn lạnh cả người.

Vệ Quân Bình quỳ dưới chân tôi, ngón tay đen sì giữ chặt quần tôi, không ngừng dập đầu.

Tôi nhìn về phía xa, ánh nắng tạo thành vầng hào quang đủ màu sắc lơ lửng trên không trung, rõ ràng là nắng như thiêu như đốt nhưng toàn thân tôi lại lạnh buốt.

Tôi hoàn toàn hiểu ra, lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Tôi nói với Vệ Quân Bình, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Trước tiên, chúng tôi phải đến mộ Nguyên Nhi.

Chúng tôi chọn một ngày lành tháng tốt, có rất nhiều người trong làng đi cùng.