Chương 2

Trước khi khai giảng đã chia sẵn phòng, thậm chí phòng cô còn lập một nhóm chat nhỏ.

Hai bạn cùng phòng, một người tên là Trì Phi, ít nói và hướng nội, một người tên Tống Dữu, tính cách cởi mở, thẳng thắn, có vẻ đều là những người dễ chung sống.

“Nghe nói nhà ăn trường mình ngon lắm, chúng ta thu dọn một chút rồi đi thử nhé?”

Tống Dữu là một người mê ăn uống, trước khi đến đây đã xem rất nhiều bài đăng về căn tin đại học Giang Thành trên các nền tảng, cô ấy liếʍ môi, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Giang Trĩ Ninh dù có tính cách có chút kiêu kỳ nhưng lại không hay làm nũng, cũng không có thói quen xấu của tiểu thư nhà giàu, đôi khi làm nũng với gia đình và bạn bè chỉ là vì cô thân thiết với họ. Cô không có ý kiến gì, chỉ thu dọn đơn giản giường chiếu rồi gật đầu, “Phi Phi có đi không?”

“Đi... đi chứ.”

Đại học Giang Thành có tổng cộng bốn nhà ăn, chia ra ở bốn hướng đông tây nam bắc, rất tiện lợi cho sinh viên ở các khu nhà khác nhau.

Trong số đó nhà ăn phía đông được xây dựng sớm nhất và cũng lớn nhất, tầng hầm còn có một siêu thị lớn, cửa hàng trái cây và tiệm bánh, tất cả những gì sinh viên cần cho cuộc sống hàng ngày hầu như đều được mua ở đó.

May mắn là nó không quá xa ký túc xá của họ.

Ký túc xá của khoa truyền thông văn hoá và khoa thông tin nằm sát nhau, còn có người đùa rằng dưới tòa nhà này có nhiều cặp đôi lắm.

Một viện toàn con trai, một viện toàn con gái.

Sau khi thu dọn xong, Giang Trĩ Ninh nhìn vào bức ảnh thẻ trên thẻ sinh viên của mình rồi cau mày.

Đáng ghét! Đây là lần duy nhất cô chụp ảnh không đẹp.

Chỉ cần ánh sáng kém một chút sẽ làm cô trông đen hơn bình thường.

Đối với một người yêu cái đẹp như cô, thật sự quá khó chấp nhận.

Từ nhỏ cô đã thích những thứ đẹp đẽ, đôi khi thậm chí còn bị ám ảnh đến tận xương tủy.

Nhưng sau khi có được rồi thì lại thấy chẳng còn gì thú vị nữa.

“Wow! Ninh Ninh, ảnh thẻ của cậu đẹp quá đi mất.” Tống Dữu cười tít mắt, tiến lại gần nói.

“Hả?” Giang Trĩ Ninh chớp chớp mắt.

“Nghe nói ảnh trên thẻ sinh viên ở đại học là chụp trước kỳ thi đại học, thường sẽ rất xấu, ảnh của cậu ngoại trừ ánh sáng làm da tối đi một chút thì còn lại đều đẹp xuất sắc!”

“Cậu xem của tớ này, miệng méo, mắt lệch!”

Tống Dữu nói xong, giọng đầy bực tức.

Sau đó cô ấy lấy thẻ sinh viên của mình ra.

Ừm... đúng là chụp có hơi kỳ quặc.

“Không sao, người đẹp là được rồi!” Giang Trĩ Ninh rất giỏi khen người khác, lúc khen mắt cô luôn chân thành, dễ dàng khiến người khác yêu mến.

“Tất nhiên rồi, Phi Phi của chúng ta cũng thế mà.”