Chương 9

Tôi đã bị cho leo cây.

Sau khi người phục vụ khéo léo đến nhắc nhở tôi lần thứ ba rằng nhà hàng sắp đóng cửa thì cuối cùng tôi cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Bước ra khỏi nhà hàng, tôi ngước nhìn bầu trời xám xịt.

Tôi không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào.

Người đi bộ bên đường đang vội vã.

Gió đêm thổi qua làm lòng tôi lạnh buốt.

Tốt lắm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người, lại bị người ta bỏ rơi như thế này.

Tôi rất khó chịu.

Mưa bắt đầu rơi và tôi nhắm mắt lại.

Lúc đó, tôi thấy đồng cảm với nữ chính trong cuốn tiểu thuyết về nỗi đau tuổi trẻ.

Tôi quay người bước qua đường, một chiếc xe máy từ góc đường cách đó không xa lao ra gầm rú chạy nhanh về phía tôi.

Tôi giật mình và vô thức dừng lại.

Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp.

"Cẩn thận!"

Dương Mục Tân nắm lấy cổ tay và kéo tôi từ bên đường trở lại.

Tôi giật mình quay lại nhìn anh.

Có một cái chạm ấm áp trên cổ tay tôi, và tôi nhìn xuống bàn tay anh ấy.

Dương Mục Tân lập tức buông cổ tay tôi ra: “Xin lỗi, tôi quá nóng vội.”

"Cô ổn chứ?"

Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Dương Mục Tân có vẻ hơi xấu hổ.

Quần áo trên người ướt đẫm một nửa, những sợi tóc trên trán dính chặt vào da, mặt lấm lem nước mưa.

Tôi lấy khăn giấy từ trong túi ra và đưa cho anh ấy.

Dương Mục Tân lau mặt, ngẩng đầu nhìn tôi: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Tôi mỉm cười: “Không sao đâu.”

Tôi nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Trễ có hai tiếng thôi.”

Dương Mục Tân lại xin lỗi.

Tôi cố gắng hết sức kìm nén khóe miệng nhếch lên, nghiêm túc nói: “Anh định bồi thường cho tôi như thế nào?”

Dương Mục Tân gãi đầu: "Cô muốn thế nào?"

"Bất cứ điều gì?"

Anh sửng sốt: “Chỉ cần tôi có thể làm được.”

Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa tôi và anh ấy.

Dương Mục Tân đứng yên ở đó nhìn tôi.

"Vậy tôi muốn anh..."

Lúc đó, tôi thấy đồng tử của anh co rút, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Người đàn ông này thật không biết che giấu cảm xúc!

Tôi đè nén tiếng gầm gừ trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi muốn anh đãi tôi một bữa.”

Dương Mục Tân sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Tôi khẽ ậm ừ, quay người đi về phía bên kia đường: “Tôi đợi anh hai tiếng đồng hồ mà chưa ăn gì, tôi sắp c.h.ế.t đói rồi.”

"Ở đường bên cạnh có một nhà hàng ăn khuya rất ngon. Chúng ta đi ăn đi."

Sau khi bước được vài bước, tiếng bước chân phía sau cũng theo sát tôi.

Dương Mục Tân đi theo tôi, bảo vệ tôi trong im lặng suốt chặng đường.