Chương 7

Khi tôi nói với Du Du về điều này, cô ấy đã cười rất lâu.

“Anh lính cứu hỏa đó chắc chắn bị cậu dọa sợ rồi.”

"Cậu giỏi thật, giả vờ thích anh ta rồi khiến anh ta suy nghĩ lung tung."

Tôi liếc nhìn cô ấy: "Giả vờ? Ai nói với cậu là tớ giả vờ?"

Tiếng cười của Du Du chợt tắt: “Hả?”

Tôi: “Dương Mục Tân đẹp trai, nhân cách tốt, tính cách thành thật, khá…”

Từ “dễ thương” quanh quẩn trong miệng tôi, và khi tôi nói lại, tôi đã đổi từ đó.

"Nó khá thú vị."

Tôi quay đầu nhìn Du Du và hỏi: “Tớ yêu anh ấy không phải là chuyện bình thường sao?”

Du Du chớp mắt: "Vậy à?"

Tôi: “Tớ sẽ đuổi theo anh ấy.”

Du Du nhìn tôi và không nói gì.

Cuối cùng, cô ấy giơ ngón tay cái lên với tôi: "Cậu thật trâu bò."



Tôi tràn đầy nhiệt huyết, nhưng Dương Mục Tân dường như không cho tôi cơ hội này.

Mỗi lần tôi đi tìm thì anh ấy đều đang làm nhiệm vụ hoặc đang trên đường đi làm nhiệm vụ.

Việc theo đuổi không thuận lợi lắm.

Hôm đó tôi tới trạm cứu hoả để gửi quần áo của Dương Mục Tân thì tình cờ thấy anh đứng gác ở cổng.

Tôi đặt chiếc túi dưới chân anh và ngước lên nhìn.

Tai anh ấy đỏ bừng.

Tôi không có ý định làm phiền trong khi anh đang canh gác.

Tôi chỉ thở dài một mình, lấy điện thoại di động ra và mở hộp trò chuyện với anh ấy.

Tôi bắt đầu nói.

"Anh đi làm nhiệm vụ nên tôi để quần áo của anh ở cửa. Để tôi kể cho anh nghe một điều kỳ lạ, đồng chí lính cứu hỏa đứng gác ở đây hôm nay trông giống hệt anh!"

Dương Mục Tân: "..."

Biểu hiện của anh ấy thật tuyệt vời, thay đổi liên tục.

Tôi nhịn cười và rời khỏi trạm cứu hoả.

Tôi không có việc gì làm trong thời gian này ngoài việc quay video và ở nhà.

Khi đi ngang qua chợ, tôi chợt muốn vào mua một ít đồ ăn.

Nhân tiện tôi đã gọi cho Du Du.

"Tối nay đến nhà tớ ăn lẩu nhé.”

“Bây giờ tớ đi mua chút đồ ăn.”

Du Du đồng ý ngay, tôi cúp máy và đi về phía chợ.

Trên đường, tôi đi ngang qua những bức tường lốm đốm và có một ít nước trên mặt đất.

Tôi chưa đi xa thì nghe thấy tiếng một đứa trẻ khóc.

Đã giữa trưa và không có ai ở đây.

Tôi nhìn quanh, tiếng khóc ngày càng rõ ràng hơn.

Và có vẻ như... nó phát ra từ phía trên đầu tôi.

Tôi vô thức nhìn lên.

Nhìn cảnh tượng này, tôi gần như sợ c.h.ế.t khϊếp!

Tôi nhìn thấy một đứa trẻ khoảng ba hay bốn tuổi gì đó đang treo mình trên hàng rào bảo vệ, hai tay giữ chặt hàng rào, thân thể lơ lửng bên ngoài.

“Ôi trời ơi!”

Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nhóc con, cố lên... chị sẽ tìm cách cứu em!”

Tôi gọi 119 và hét vào cửa sổ: "Có ai ở đó không? Ở nhà có người lớn không? Con của anh chị bị treo ở bên ngoài!"

Tôi hét lên một lúc lâu nhưng không có ai trả lời.

Đứa trẻ càng khóc to hơn.

Trán tôi lo lắng đến toát mồ hôi, đứa trẻ cứ vùng vẫy, có nguy cơ bị ngã bất cứ lúc nào.

"Nhóc con, đừng sợ, lính cứu hỏa sắp tới rồi, đừng nhúc nhích..."

Tôi càng nói, cậu bé càng di chuyển.

Tôi sợ đến mức không dám nói.

Lúc này, cơ thể cậu bé đột nhiên trượt xuống khi cậu ta vùng vẫy.

Tôi vô thức đưa tay ra chuẩn bị đón nó.

Nhưng cậu bé cách mặt đất ít nhất bốn mét, nếu rơi xuống thì sao?

Cậu bé lại bị mắc kẹt nhưng vẫn trượt xuống.

Tôi lo lắng đến mức quay vòng vòng.

Có một ông chú xách rau đi tới góc phố, lúc đó tôi như nhìn thấy một vị cứu tinh.

Người chú sợ hãi đến mức ném thức ăn trên tay đi.

Tôi tìm được một chiếc túi nylon lớn ở ven đường, chú và tôi mỗi người cầm hai bên rồi trải ra bên dưới.

Tiếng còi xe cứu hỏa ngày càng gần, sau khi nghe thấy âm thanh, ngày càng có nhiều người chạy đến xung quanh.

Mọi người đều đổ mồ hôi vì đứa trẻ.

Tôi nghe nói lối thoát hiểm trong khu dân cư đã bị chặn và xe cứu hỏa không thể vào được.

Tôi quay đầu nhìn sang bên kia thì thấy vài bóng người màu cam đang lao nhanh về phía bên này.

Người chạy đầu là Dương Mục Tân, người mà tôi vừa gặp.

Chúng tôi liếc nhìn nhau qua đám đông, rồi nhanh chóng quay đi.

Sau khi họ đứng ở tầng dưới quan sát và phân tích thì bắt đầu phân chia công việc cứu hộ.

Trong nhà đứa trẻ nhất định không có người lớn.

Dương Mục Tân từ ban công phía dưới trèo qua, vươn tay đỡ lấy chân đứa trẻ.

Đồng đội của anh cuối cùng cũng cạy được cửa trên lầu, nhanh chóng leo lên ban công, cưa hàng rào bảo vệ từ trên cao xuống và cuối cùng gỡ được cánh tay bị mắc kẹt của đứa trẻ.

Dương Mục Tân từ phía dưới ôm chặt lấy đứa trẻ, nó ôm cổ anh ấy và khóc ngất.

Dương Mục Tân vỗ lưng cậu nhóc, thì thầm điều gì đó rồi bế nó vào nhà.

Nhìn thấy đứa trẻ được cứu sống, những người đứng xem bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả họ đều vỗ tay.

Tôi ném chiếc túi nylon sang một bên, chân tôi yếu ớt và gần như mất thăng bằng.

Ông chú bên cạnh giúp tôi một tay và nói: “Cô bé thật giỏi!”

Tôi cảm thấy xấu hổ khi được khen quá nhiều.

Một lúc sau, mẹ đứa bé vội vã từ bên ngoài quay về.

Gia đình xảy ra cãi vã trước cửa nhà.

Bố mẹ chồng dạy con dâu một bài học vì không chăm sóc con tốt.

Mẹ trách bố vô trách nhiệm, bỏ con ở nhà một mình.

Bố trách bố mẹ đã không đến sớm hơn.

Nói tóm lại, cả đám chỉ biết đổ lỗi cho nhau, ồn ào đến nhức đầu.

Trong lúc mọi người chen chúc vào trong, tôi một mình rút ra bên ngoài, rồi lẻn đi đến chợ.