Chương 4

Tôi phát hiện ra rằng tôi và Dương Mục Tân thực sự có duyên.

Ba ngày sau, tôi được mời làm cosplayer tham dự một sự kiện ở trung tâm mua sắm.

Trên tầng ba của trung tâm mua sắm, tôi nhìn thấy Dương Mục Tân đang chọn quần áo trong cửa hàng quần áo.

Linh cảm của tôi đã thành sự thật, anh ấy thực sự không còn áo để mặc.

Vẫn còn thời gian trước lúc sự kiện bắt đầu nên tôi đã bước tới khi nhìn thấy anh ta.

Dương Mục Tân nhìn thấy tôi thì lập tức sửng sốt, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Là chú em?"

Hôm nay, tôi cosplay một nhân vật anime phong cách cổ trang, đó là một nam nhân đẹp trai.

Tôi hơi ngạc nhiên khi anh ấy nhận ra tôi.

"Anh nhớ tôi không?"

Dương Mục Tân gật đầu: "Nhớ chứ."

Anh ấy đến gần và hỏi tôi: “Bệnh t.r.ĩ của chú em đã khỏi chưa?”

Tôi: "…"

Tôi tưởng Du Du đã giải thích với anh ấy rồi, nhưng xem ra có điều gì đó không ổn.

Dương Mục Tân nói: “Bạn gái cậu nói cậu xấu hổ không dám đi bệnh viện…”

Rất tốt, Du Du, cậu đã làm rất tốt!

Vậy là anh ấy vẫn nghĩ tôi là đàn ông.

Trán tôi giật giật, đang định giải thích thì nhân viên bán hàng ở một bên đưa quần áo cho Dương Mục Tân.

"Thưa anh, đây là cỡ anh muốn."

Dương Mục Tân cầm lấy quần áo rồi nhìn tôi, có chút do dự.

Tôi vội vàng nói: “Anh đi thử quần áo trước đi.”

Sau khi anh ta vào phòng thử đồ, người tổ chức sự kiện đã đi tới.

Họ nói rằng trước khi sự kiện bắt đầu, phải cùng tôi xem lại quy trình.

Tôi nhờ nhân viên bán hàng giúp chuyển lời với Dương Mục Tân rồi đi theo người tổ chức.

Quy mô của sự kiện này khá lớn và ngoài tôi còn có một số cosplayer nổi tiếng đã đến tham dự sự kiện.

Chúng tôi đã hợp tác với ban tổ chức để thực hiện các hoạt động một cách có trật tự.

Hôm nay là thứ bảy và có rất nhiều người ở trung tâm mua sắm.

Có rất nhiều người tập trung trước gian hàng sự kiện.

Sau khi hoàn thành hầu hết quá trình, phải mất gần một giờ.

Tôi hơi mệt và đổ mồ hôi một chút trên trán.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến phần cuối cùng của sự kiện: Tương tác tại chỗ.

Các nhân viên sẽ chủ động lựa chọn một số khán giả lên sân khấu và chơi trò chơi với các cosplayer để làm sôi động không khí.

Nhân viên là một cô gái trẻ và cô ấy cũng là một trong những người hâm mộ của tôi.

Cô thì thầm: "Đừng lo lắng, Mộc Chi, em sẽ bắt một anh chàng đẹp trai lên đây."

Tôi chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã lao xuống.

Nhìn về hướng cô ấy đang đi, tôi thấy Dương Mục Tân đang lượn lờ ở gần khu vực, trưng vẻ mặt tò mò nhìn vào.

Tôi: “...”

Dương Mục Tân bị đẩy lên sân khấu, khung cảnh im lặng trong giây lát.

Ngay lập tức có tiếng la hét.

Anh ấy đứng bên cạnh tôi có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

Tôi mỉm cười với anh: “Không sao đâu, đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ chơi một trò chơi nhỏ thôi.”

Ba giây sau, tôi nhìn những đạo cụ do ban tổ chức mang đến và bắt đầu lo lắng.

Người dẫn chương trình rất hào hứng: "Tiếp theo, các cosplayer của chúng ta sẽ cùng khán giả may mắn cắn hai đầu chiếc bánh quy dài này, sau đó cùng nhau ăn bánh quy. Nhóm nào còn lại chiếc bánh quy ngắn nhất sẽ chiến thắng!"

Khán giả lập tức hưng phấn.

Tôi giật giật khóe miệng.

Đây là thể loại trò chơi vớ vẩn gì vậy? Ban tổ chức không hề báo trước với chúng tôi.

Bầu không khí tuyệt vời đến mức chúng tôi không thể từ chối.

Tôi không còn cách nào khác ngoài quay lại và nhìn Dương Mục Tân.

“Anh có thể từ chối nếu anh không muốn.”

Anh ấy tỏ ra bình tĩnh và mỉm cười với tôi: “Không sao đâu, tôi có thể làm được.”

Cmn chứ...