Chương 20: Chạy Bộ

“Người kia có bạn ở bên ngoài.”

Nghe thấy lời này, ba sinh linh đều để tỏ ra thất vọng:

“Đáng tiếc thật, phản ứng của người đó vừa nhìn đã biết manh tân mới vào, không ngờ lại có người dẫn dắt rồi.”

“Đổi mục tiêu thôi.”

Nam tinh linh thở dài:

“Người mới bây giờ càng ngày càng không dễ lừa rồi, chúng ta có phải là nên biến đổi một chút không?”

“Biến đổi khó lắm, hay là tìm cơ hội mở một cuộc họp, để nâng cấp mấy trò lừa gạt?”

“Thế cũng được, nếu như lần này thật sự không được nữa, thì sẽ ra ngoài đi gϊếŧ bọ cánh cứng.”

“Ừ.”

Lục Duyên rời khỏi quảng trường, quan sát xung quanh.

Đường phố của Sa Nham thành phủ đầy cát vàng, hai bên đường là những toà nhà được làm từ đá màu vàng, trên đường có những người khổng lồ đá đang đi.

Lục Duyên đã nhìn thấy những thứ này trong bài viết lúc trước.

Mỗi thành phố ban đầu, đều có cấu trang thể tích hợp của Khởi Nguyên Chi Địa giúp duy trì mức hoạt động thấp nhất của thành phố.

Người khổng lồ đá này chính là cấu trang thể của Sa Nham thành, dùng để giữ gìn an ninh trật tự.

Không được phép đánh nhau ở trong thành phố.

Sa Nham thành rất lớn, bởi vì thời gian gấp rút, Lục Duyên cả đường đi đều chạy chậm, tốn hai giờ đồng hồ mới nhìn thấy được tường thành.

Tường thành cũng được làm từ đá màu vàng, cao khoảng 30 mét.

Phía trên tường thành đặt những cự pháo không rõ tên, còn có những cấu trang thể đang đi tuần tra.

Lục Duyên đi tới chỗ cửa thành, có hai cấu trang thể đang canh giữ, nhưng không có ai kiểm tra, tất cả chiến sĩ gen đều là trực tiếp ra khỏi Sa Nham thành hoặc là vào trong thành.



Lục Duyên ra khỏi cửa thành, đập vào mắt là một vùng sa mạc hoang vu, gió lớn gào thét, cát vàng bay đầy trời.

Lục Duyên che mũi lại, cảm giác có hơi khó chịu.

Bốn thành phố ban đầu của nhân tộc đều có môi trường khắc nghiệt riêng, giống như Bạo Phong thành, xung quanh đều là gió bão, không cẩn thận còn bị thổi bay lên trời.

Còn Sa Nham thành thì không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng, hít một hơi thì một nửa đã là cát rồi.

Có hơi khó đứng.

Sau khi phân biệt được phương hướng, Lục Duyên di chuyển về hướng bên phải của Sa Nham thành.

Nơi hắn đến là một khu vực có tên là Hôi Thạch lâm.

Hung thú chủ yếu ở khu vực đó là bọ cánh cứng, đó là hung thú trong cấp tập sự cũng là hung thú rất yếu.

Xác suất bọ cánh cứng đánh rơi chiến hồn gần như bằng không, nhưng giáp đá của nó là một loại vật liệu để rèn trang bị gen, có thể đem bán lấy tiền.

Đối với Lục Duyên mà nói, đó là một sự lựa chọn an toàn.

Bởi vì không có hung thú kí kết của Khởi Nguyên Chi Địa làm vật cưỡi, cho nên Lục Duyên chỉ có thể chạy bộ dựa vào hai chân.

Hai giờ sau, Lục Duyên đã tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa được 4 giờ đồng hồ, trước mặt hắn cuối cùng cũng xuất hiện một khu vực sa mạc rải rác những cột đá màu xám.

Nơi này chính là Hôi Thạch lâm.

Khu vực sa mạc Gobi này nhìn không thấy bờ, trong những bài viết hắn đã xem qua, có những chiến sĩ gen nhàm chán quá đã đo kích thước của những khu vực này.

Bán kính của Hôi Thạch lâm gần 100 cây số, rất vô lý.

Lục Duyên thở một hơi, lấy chai nước ra uống một ngụm lớn, rồi ăn một ít thanh năng lượng.

Cả quãng đường đều là chạy bộ, hắn cảm giác người sắp bị phơi khô luôn rồi.

Sau khi bổ sung thể lực, Lục Duyên lại trì hoãn thêm một lúc, sau khi khôi phục lại mới tiến vào Hôi Thạch lâm.

Chưa tiến vào Hôi Thạch lâm được bao lâu, Lục Duyên đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước.

Hắn nhìn phía trước, có hai miêu nhân, một người tay cầm kiếm dài, một người tay cầm cung tên đang tấn công một con bọ cánh cứng lớn bằng con cún.



Trên mặt đất còn có xác của 5 6 con bọ cánh cứng.

Miêu nhân cầm cung tên có kỹ thuật bắn cung rất tốt, kéo cung bắn tên, mũi tên dài hoá thành một luồng ánh sáng, rơi vào mắt của con bọ cánh cứng.

Gϊếŧ chết trong nháy mắt.

Đồng tử của Lục Duyên không khỏi co lại.

Khu vực này không có tài nguyên gì quý giá, cường giả chắc chắn sẽ không đến những nơi như thế này.

Những người đến đây, phần lớn đều là những chiến sĩ gen mới thức tỉnh không lâu, không có thực lực để đi thăm dò các khu vực khác.

Có điều, cho dù là như vậy, vẫn có sự chênh lệch về thực lực.

Lục Duyên cảm thấy bây giờ có một đấu một mình cũng chưa chắc thắng được cung thủ kia.

Bản thân quả nhiên vẫn chỉ là một tiểu manh tân, vẫn cần phải cố gắng, chỉ có như vậy mới có thể trở thành trụ cột của nhân tộc!

Lục Duyên tự lấy lại khẩu khí, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nơi này không phải ở trong thành, không cấm đánh nhau, đừng nói đến khác chủng tộc, cho dù là cùng tộc chạm trán nhau, nói không chừng cũng sẽ xảy ra xung đột.

Chết thì thật sự rất thiệt thòi.

Vì để an toàn, Lục Duyên cố ý tìm phương hướng không có động tĩnh chiến đấu để di chuyển.

Lại trôi qua hơn 20 phút nữa, xung quanh hắn đã trở nên rất yên tĩnh.

Vào đúng lúc này, Lục Duyên nhìn thấy một con bọ cánh cứng đang nằm dưới cột đá phía trước, cái miệng lớn của nó đang gặm đá.

Răng rắc răng rắc, nhìn có vẻ đang ăn rất say mê.

Lục Duyên nhìn xung quanh một lượt, hai mắt sáng lên.

Không ngờ rằng có thể gặp được con bọ cánh cứng lạc đàn, tuyệt vời.

Xử nó!