Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 17: Thiên Phú Rất Mạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn nhìn thoáng qua đám quần chúng vây xem phía dưới, trong mắt mờ mịt.

Hắn vẫn còn lơ mơ trước sự phản bội của đám bạn.

Rõ ràng mọi người ở cùng một võ quán lâu như vậy, vì sao?

Vì sao những tên khốn kiếp này đều phản bội hắn? !

Phất Lãng Minh khoanh tay trước ngực, nở nụ cười, nhìn Lục Duyên.

"Thằng nhóc này, đánh không tệ."

Tiểu Hổ nằm trên mặt đất:

"? ? ?”

Hắn đột nhiên muốn khóc.

Hắn chính là một đứa trẻ mà không ai muốn.

Lục Duyên cười cười:

"Minh ca quá khen rồi, ta vẫn còn kém lắm.”

"Ừm, ta cũng cảm thấy sau này vẫn còn phải luyện tập nhiều, khi nào ngươi có thể đánh bại ta, mới xem như tạm ổn"

Phất Lãng Minh gật đầu, biểu thị Lục Duyên nói đúng.

Lục Duyên:

"..."

Hắn chỉ là đang khiêm tốn một chút, không ngờ Phất Lãng Minh lại cho là thật.

Kỳ thực hắn cảm thấy mình rất giỏi, dù sao chỉ trong vòng một ngày, có thể đem luyện quân thể quyền đến độ này, đỉnh lắm mà.

Tiếp theo chính là quân thể sát kiếm.

Phất Lãng Minh dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lục Duyên, mở miệng nói:

"Đã tối rồi, hôm nay thế này thôi, ngày mai ngươi tới đây, ta dạy ngươi luyện kiếm."

Hai mắt Lục Duyên sáng lên, cười nói:

"Được, cám ơn Minh ca.”

Sau khi Lục Duyên rời đi, Phất Lãng Minh len lén trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra, gọi đến một dãy số.



Ở căn phòng nhỏ cách vách với phòng Lục Duyên, trong gian phòng đơn giản chỉ có giường và bàn làm việc, Lý Thanh Hòa ngồi khoanh chân trên giường tu luyện.

Đột nhiên Lý Thanh Hòa khẽ nhíu mày, tay phải lật lại, một khối vuông nhỏ đen kịt rơi vào trong tay cô.

Nàng nhấn lên khối vuông nhỏ, màn hình sáng lên, hiển thị thông báo từ Phất Lãng Minh.

Lý Thanh Hòa nhận điện thoại, giọng nói lãnh đạm vang lên:

"Ngươi có năm giây để giải thích."

Bên kia, mồ hôi lạnh trên trán Phất Lãng Minh chảy xuống.

“Xong rồi! Quên mất là đại nhân ghét bị người khác làm phiền trong lúc tu luyện!”

Hắn vội mở miệng nói:

"Đại nhân, là chuyện về Lục Duyên!”

"Lục Duyên?"

Lý Thanh Hòa nhướn mày:

"Hắn xảy ra chuyện gì rồi? Ta đã nói với ngươi thế nào?”

"Không không không, đại nhân, Lục Duyên không xảy ra chuyện gì cả, hắn, thiên phú của hắn rất mạnh! Rất rất mạnh!”

"Ừ? Nói như thế nào?”

Phất Lãng Minh hệ thống lại ngôn ngữ, sau đó mở miệng nói:

"Không phải ngài nói hắn mới thức tỉnh hôm trước sao? Nhưng hiện tại hắn đã rèn luyện chuỗi gen thông qua linh lực rồi, chẳng phải hôm nay ta dạy hắn thể thuật sao? Sau đó vậy mà sức mạnh của hắn lại không hề kém cạnh so với thủ hạ của ta. Ta đoán hắn đã trải qua quá trình rèn luyện nhất định. Ta đã hỏi hắn ta, hắn đáp hắn đã mất nửa ngày để hấp thụ linh khí.”

Lý Thanh Hòa ngẩn ra, ánh mắt lộ lên chút kinh ngạc:

“Thời gian là nửa ngày để hấp thu linh khí ư? ! Ngươi có chắc không?”

"Ta thấy hắn không hề nói quá, dù sao, lực lượng của hắn cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.”

Lý Thanh Hòa khẽ nhíu mày, im lặng một chút, sau đó mở miệng nói:

"Ta biết rồi, cho nên ngươi gọi điện thoại cho ta là muốn nói cái gì?"

"Khụ. Đại nhân hiểu rõ mọi chuyện... Ta muốn kéo hắn về đội của ta.”

“Cút.”

Lý Thanh Hòa lạnh lùng đáp, trực tiếp cúp điện thoại.

Phất Lãng Minh ở bên kia nghe thấy tiếng tút tút vang bên tai, trên mặt tràn đầy ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng lại.



Trong phòng, Lý Thanh Hòa máy truyền tin, ngả người nằm xuống, lộ ra đường cong không thể che chắn, nàng nheo mắt nhìn lên trần nhà, trên mặt nở một nụ cười:

"Không nghĩ là em trai kia lại có được thiên phú như vậy? Nửa ngày? Nhanh chóng bắt kịp ta rồi.có chút thú vị. Vận khí của tiểu thư ta đây tốt vậy sao? Tùy ý đυ.ng phải một em trai đáng thương lại có được thiên phú như vậy?”

Ánh mắt nàng hơi động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

............

Lục Duyên về phòng thuê, trong phòng rất yên tĩnh.

Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng Lý Thanh Hòa đang đóng chặt.

Đã trễ như vậy, e là chị Thanh Hòa đã đi làm rồi.

Lục Duyên muốn cảm ơn Lý Thanh Hòa một chút, suy nghĩ một hồi, chờ mấy ngày nữa mình có tiền mời sẽ mời nàng ăn một bữa.

Lục Duyên lắc đầu, trở về phòng.

Tắm rửa xong, cơ thể Lục Duyên lập tức dâng trào mệt mỏi, thân thể rắn chắc dần dần phủ đầy dấu vết màu xanh đen, đều là những vết lúc trước bị Tiểu Hổ đánh.

Hắn sờ sờ một vết tím đen trên bụng, đau đến nhếch miệng.

"Đệt! Xuống tay thật tàn nhẫn!”

Hắn chịu đựng mệt mỏi, ngồi khoanh chân, bắt đầu vận dụng thuật dẫn dắt linh khí.

Đúng lúc này, bên kia có thanh âm quỷ dị vang lên.

Lục Duyên biến sắc, thiếu chút nữa phun ra.

Bây giờ mới mấy giờ?

Mà đôi tình nhân kia đã bắt đầu tập thể dục rồi? !

Đúng là đói khát!

Lục Duyên không nói gì, nhắm mắt lại, muốn tiếp tục tu luyện.

Kết quả là âm thanh ngày càng lớn hơn.

Hắn khó chịu mở mắt ra, hét lên một tiếng:

"Trả tiền thuê nhà!"

Nhất thời, cả thế giới đều trở nên im lặng.

Lục Duyên hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »