Chương 1: Vừa sống lại đã mất đi trong sạch

Edit: Libra

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Trong căn hầm tối tăm không có ánh mặt trời, Diệp Thanh Lan không biết mình đã ở đây bao lâu, lâu đến mức khi nhìn thấy ánh sáng, mắt đau giống như bị kim đâm.

Trên bàn đặt một cái đèn kiểu cũ, Liên Nhạc bị người ta ép quỳ xuống bên cạnh, ánh sáng bị bóng người che mất, trên thân thể toàn là vết thương, trên mặt có vết thương không biết bị vật gì xoẹt qua mà vẫn còn đang rỉ máu.

Nếu cổ họng của Diệp Thanh Lan còn có thể phát ra tiếng, cậu sẽ mắng Liên Nhạc một câu: “Đồ ngốc”.

Trong thời đại ngành giải trí bùng nổ, Hồng Nhị Đại, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, khống chế hơn nửa giới giải trí trong nhiều năm như vậy, thủ đoạn nào chưa thấy qua, cớ gì bây giờ lại nghe theo lời Phàn Vũ nói, chấp nhận quỳ ở đây, bị kẻ khác tuỳ ý đánh đập.

Mà tất cả đều là vì tên ngốc Diệp Thanh Lan cậu không biết nhìn người.

Liên Nhạc chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh Lan, ho hai tiếng, Diệp Thanh Lan nhìn vết thương trên khoé miệng hắn vẫn còn chảy máu.

Diệp Thanh Lan nhắm mắt lại để giảm bớt cơn đau do ánh sáng chiếu đến, cổ họng khàn khàn hừ một tiếng, hai tay bị trói nắm chặt vào nhau một cách tuyệt vọng.

“Thế nào? Hy vọng cuối cùng đã tan vỡ rồi, đã chịu nói ra cất đồ ở đâu chưa?” Phàn Vũ dùng dao găm chạm vào cằm của Liên Nhạc: “Tôi đã nói rồi, dù là Liên Nhạc cũng không cứu nổi cậu đâu.”

Diệp Thanh Lan không còn sức lực, chỉ có thể nâng cằm, ý bảo gã thả Liên Nhạc ra.

“Sớm nghe lời như vậy, cậu cũng không phải chịu nhiều đau đớn như thế.” Phàn Vũ rời khỏi chỗ có ánh sáng, tự mình cởi dây trói cho Diệp Thanh Lan, dùng ngón trỏ sờ lên mặt cậu.

Diệp Thanh Lan đã được thả ra, miệng ‘phi’ một cái rồi quay mặt đi, chầm chậm cử động hai bàn tay bị tê liệt, mũi kim cắm trên động mạch của Diệp Thanh Lan được Phàn Vũ ra hiệu cho người lấy ra.

Trong ống tiêm có chứa KCN (kali cyanide, một chất hoá học không màu, có mùi hạnh nhân, là một chất cực độc có thể gây chết người với một liều lượng thấp) chỉ vài phút nữa đã có thể lấy mạng người.

Phàn Vũ lấy điện thoại ra, đưa cho Diệp Thanh Lan, nói: “Ổ cứng ở đâu, viết ra, tôi sẽ thả Liên Nhạc và Diệp Thanh Huyền ra.”

Liên Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh Lan, khẽ lắc đầu với cậu.

Diệp Thanh Lan biết Liên Nhạc chắc chắn không đến đây một mình, hắn sẽ không ngu ngốc như vậy, hắn dám ngang nhiên đến đây thì cũng có thể cứu được Diệp Thanh Huyền.

Dù Phàn Vũ có tâm cơ sâu hơn cũng không thể nhìn thấu được Liên Nhạc. Liên Nhạc thành ra như bây giờ chẳng qua là dùng kế giả vờ yếu thế, để thông qua Phàn Vũ mà tìm được cậu.

Diệp Thanh Lan cười khẽ một tiếng, nhận lấy điện thoại rồi ghi địa chỉ vào bản ghi nhớ.

Phàn Vũ vẫy tay với người đang cầm kim tiêm đứng bên cạnh Diệp Thanh Lan, người kia tiến về phía cậu.

Trong căn hầm yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân, Diệp Thanh Lan nhìn Liên Nhạc rồi cố dùng khẩu hình miệng để nói một câu: “Xin lỗi.”

Nếu có kiếp sau, cậu sẽ không ngu ngốc như vậy, sẽ không yêu nhầm người, cũng không nhìn lầm người nữa.

Nếu có kiếp sau, cậu nhất định sẽ chấp nhận hắn, đối xử tốt với hắn, yêu hắn thật nhiều.

Liên Nhạc mở trừng hai mắt, khó tin nhìn Diệp Thanh Lan.

Trong khoảnh khắc, Diệp Thanh Lan dùng hết sức bình sinh đứng lên, nhanh chóng đánh thủ hạ của Phàn Vũ, bắt lấy ống tiêm trong tay hắn ta.

Đến khi Phàn Vũ kịp phản ứng, cậu đã đến trước mặt gã, dùng kim tiêm đâm vào ngực mình.

Nhiều người nói Diệp Thanh Lan có thể viết nhạc cũng có thể đi hát, nhưng lại là một tên điên, luôn làm những chuyện bất ngờ.

Diệp Thanh Lan thừa nhận mình là một kẻ điên, chuyện muốn làm nhất định sẽ làm, đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Hiện tại, Diệp Thanh Lan cảm thấy thật mất mặt cũng không muốn sống nữa.

“Địa chỉ là giả” Diệp Thanh Lan nhìn Phàn Vũ, nói bằng khẩu hình.

Phàn Vũ mất vài giây mới nhận ra khẩu hình của cậu, đá Diệp Thanh Lan như điên.

“Diệp Thanh Lan!” Liên Nhạc không để ý tay mình còn bị trói sau lưng, xoay người đá kẻ phía sau, chạy về phía Diệp Thanh Lan.

Người bị Liên Nhạc đá ngã rút một khẩu súng đen từ trong túi ra, nhắm vào sau lưng của Liên Nhạc.

Điều cuối cùng Diệp Thanh Lan nhìn thấy là hình ảnh Liên Nhạc với một tay buông thõng chạy như bay, cùng với một màu đỏ sẫm bắn ra từ phía sau hắn.

Bên tai có tiếng súng vang lên, có tiếng gào thét của Liên Nhạc. Diệp Thanh Lan vùng mình ngồi dậy trên giường, hô hấp dồn dập, mồ hôi đầy người, thoát khỏi sự ấm áp của giường đệm, bị gió thổi vào, cả người nháy mắt tỉnh táo lại.

Đau, thắt lưng, cánh tay và đùi đều đau, cả cái chỗ nhạy cảm khó nói kia cũng đau như vừa bị xé toạc.

Trước mắt là một căn phòng xa hoa, có thể đoán được là khách sạn, trong không khí có mùi hoa bách hợp dễ chịu, át đi cái mùi kỳ lạ thoang thoảng kia.

Diệp Thanh Lan có hơi mơ màng.

Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, trên nền đất và giường đều lộn xộn, trong phòng còn có mùi bị át đi, mùi hương thoang thoảng như có như không, có thể nhận ra đã có chuyện gì xảy ra ở đây.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Diệp Thanh Lan đỡ eo định xuống giường, chân vừa chạm xuống đất, Diệp Thanh Lan đã đau đến mức kêu lên một tiếng.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Coi như không chết, lúc này cũng phải ở bệnh viện chứ không phải ở khách sạn.

Hơn nữa cái chỗ đau cũng không đúng lắm.

Diệp Thanh Lan khó khăn lấy áo choàng tắm mặc lên người, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông cao lớn đang quấn khăn tắm đi ra, cả người vẫn còn hơi nước.

Liên Nhạc?

Liên Nhạc!

Hình ảnh Liên Nhạc trước mắt vừa rồi và người trước mắt bây giờ, dường như có chút khác.

Tóc Liên Nhạc ngắn hơn, ánh mắt sắc bén hơn nhiều, toàn thân toả ra khí thế khiến ai cũng không dám đến gần. Hắn hình như cao hơn một chút, Diệp Thanh Lan nhìn qua, cảm giác mình chỉ chạm đến vai hắn.

Liên Nhạc cao 1m87, còn mình cao 1m80, chênh lệch 7cm có rõ ràng như vậy không?

“Nhân lúc tôi còn có thể kìm chế mình không gϊếŧ cậu, thì mau cút ra khỏi đây” Liên Nhạc thản nhiên nói, ngữ khí khiến người ta phải phát run.

Liên Nhạc trước kia đúng là rất lạnh lùng, còn hơi kiêu ngạo, nhưng Liên Nhạc trước mắt lại toàn sát khí.

“Đợi đã, Liên Nhạc, sao…..!” Diệp Thanh Lan bối rối hơn.

“Cút!” Liên Nhạc thét lên một tiếng, khiến cả người Diệp Thanh Lan run rẩy.

Đây là đâu?

“Anh điên rồi sao?” Diệp Thanh Lan nắm lấy dây lưng, đi về phía Liên Nhạc, muốn hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi còn cách Liên Nhạc một bước nữa, người trước mặt trực tiếp bước tới, kéo tay Diệp Thanh Lan lôi người ra ngoài.

Cửa bị đóng sầm lại, Diệp Thanh Lan bị ném ngã xuống đất. Ngay sau đó cửa lại mở ra, một đống quần áo bị ném ra.

“Tên điên!” Diệp Thanh Lan đứng lên, đá chân một cái rồi ôm quần áo vào thang máy.

Vừa rồi còn thấy Liên Nhạc ra sức cứu mình, Diệp Thanh Lan cũng không so đo, chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vào thang máy, lúc Diệp Thanh Lan xoay người lại thấy cửa thang máy được lau sáng như gương, cậu nhìn thấy một gương mặt xa lạ trong đó.

Khuôn mặt này rất trẻ, khoảng 18, 19 tuổi, gương mặt còn mang nét trẻ con, đôi mắt đào hoa và hàng lông mày thanh tú bị che dưới tóc mái, khiến Diệp Thanh Lan nhớ đến bản thân của 10 năm trước.

Quả là một đứa trẻ hư hỏng, gương mặt phản chiếu kia là một đứa trẻ xinh đẹp, trẻ hơn cậu ít nhất 10 tuổi.

Nếu không phải do quả đầu nhuộm bạc này, Diệp Thanh Lan sẽ còn hơi ngơ ngẩn một chút.

“Mẹ kiếp!” Diệp Thanh Lan mắng một tiếng, rồi tự tát mình một cái, đau rát.

Gương mặt này có ba phần giống cậu nhưng chắc chắn không phải là Diệp Thanh Lan.

Trước khi bị Phàn Vũ nhốt, Diệp Thanh Lan vừa mới đi cạo tóc húi cua, muốn thay hình đổi dạng, còn làm cả nốt nhạc trên đầu. Cho dù bị Phàn Vũ nhốt một tháng, tóc húi cua cũng không thể thành cái dạng này.

Diệp Thanh Lan luống cuống, đem quần áo rũ ra, từ trong túi quần tìm được một cái ví tiền.

Trong ví có mấy tấm thẻ, vài tờ 100 tệ ít ỏi, còn có chứng minh thư. Diệp Thanh Lan rút chứng minh thư ra, nhìn chằm chằm một lúc rồi dụi mắt nhìn cho rõ hơn.

Ảnh chụp trong chứng minh thư là gương mặt phản chiếu trong thang máy, không sai chút nào.

Diệp Thanh Lan?

Tên giống nhau, ngoại trừ cùng ngày sinh nhật thì tất cả đều không giống, còn nhỏ hơn mình 10 tuổi.

Diệp Thanh Lan cảm thấy toàn bộ thế giới này đều thật huyền huyễn.

🔥🔥🔥

Hi xin chào các bạn, team Đề Cử Đam Mỹ Hay của chúng mình lại ra mắt truyện mới rồi đây.