Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gây Dựng Tông Môn

Chương 8: : Quyết Chiến Hữu Lãnh Thiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ma Chảo thủ"

Ba chữ này từ trong miệng Hữu lão yêu chậm rãi thốt ra, thanh âm trầm thấp, phảng phất xa xa như từ trên trời truyền đến, mang theo ma lực không thể tư nghị, làm Âu Lạc cũng không khỏi nhịn được sợ run lên, cước bộ đang hướng về phía trước liền dừng lại.

Theo lời vừa dứt, trên người Hữu lão yêu đột nhiên bạo phát ra một cổ sát khí trùng thiên, khí thế này giống như cuồng phong sậu vũ, càng thổi càng lớn, hơn nữa hướng bốn phía không ngừng khuếch tán, tràn ngập cả căn mật thất.

Mà Âu Lạc đang tiến tới, bất thình lình bị khí thế cuồng bạo táp lên trên mặt, bị bức bách đảo lui liên tiếp vài bước mới có thể ổn định thân hình, đứng vững được.

Âu Lạc sắc mặt không khỏi đại biến, trong lòng một trận hoảng sợ, biết đối phương đã xuất ra tuyệt chiêu chân chính đối phó mình, xem ra một kiếm vừa rồi làm cho lão kí©h thí©ɧ không ít.

"Hắc hắc! Tiểu tử, có thể kiến thức tuyệt kỹ thành danh Ma Chảo thủ của lão phu, coi như ngươi may mắn đi."

Âm thanh cuồng ngạo của Hữu lão yêu điếc tai nhức óc, tại bên tai Âu Lạc vang lên ông ông, nhưng may mắn không có ẩn chứa nội lực, cho nên ảnh hưởng không lớn, xem ra đối phương không thèm dùng thủ pháp đã thất bại để đối phó hắn thêm lần nữa, điều này làm cho hắn an tâm không ít.

Hai lần liên tiếp nghe được Hữu lão yêu ngạo nghễ nói tới cái tên "Ma Chảo Thủ" này, Âu Lạc cũng không khỏi kí©h thí©ɧ, nhìn về phía hai tay của đối phương.

Vừa nhìn đã làm cho Âu Lạc trong mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ, môi lúc đầu mím chặt nay không nhịn được thoáng hé ra.

Chỉ thấy từ khuỷu tay của Hữu lão yêu đi lên, lúc đầu là cánh tay khô gầy, đột nhiên giống như bị bơm khí vào, bỗng bành trướng lên, so với độ lớn của ống tay ban đầu thì lớn hơn rất nhiều. Càng làm cho kẻ khác giật mình chính là da tay nguyên bổn màu vàng thiếu máu, giờ phút này biến thành màu trắng bạc, dưới ánh đèn le lói chiếu rọi, phản xạ sự sáng bóng của kim chúc lạnh như băng, tựa hồ rất chắc chắn, không gì có thể bẻ gãy được, giống như luyện từ bạc chân thật vậy.

"Đây là thực lực chân chính của Hữu lão yêu? Bị trọng thương mà còn lợi hại như thế?"

Nhìn đến đây, lòng Âu Lạc trầm xuống, tay cầm chuôi kiếm tịnh không tự kìm hãm được xuất ra không ít mồ hôi lạnh, làm cho lòng bàn tay trở nên vô cùng ướŧ áŧ, dù sao kinh nghiệm giao thủ cùng người của hắn quá ít, chỉ dựa vào khí thế đại biến cùng hai tay tà dị của đối phương, hắn tựu cảm giác được tựa hồ đến hít thở cũng trầm trọng đi không ít.

Bất quá trên mặt Âu Lạc khôi phục lại bộ dáng dường như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt hắn bình tĩnh, không có lộ ra sợ hãi chút nào cả, tựa hồ đối với vẻ mặt ngạo nghễ của Hữu lão yêu không có thấy.

Hữu lão yêu có chút khó chịu, lão mặc dù đối với Âu Lạc có sự trọng thị nhưng vẫn còn nghĩ rằng xuất ra tuyệt kỹ độc nhất vô nhị này đối với thiếu niên mười mấy tuổi thật sự có chút đại tài tiểu dụng, cảm giác dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà, bởi vậy lão càng hy vọng có thể chứng kiến bộ dáng Âu Lạc sợ vỡ mật, tay chân thất thố khi lão ra oai.

"Ngươi có biết hay không, cái loại ánh mắt này của ngươi làm cho ta rất chán ghét, một tiểu mao hài miệng còn hôi sữa, hết lần này tới lần khác cả ngày làm bộ như đã có kế hoạch chắc chắn, bộ dáng như mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay của ngươi." Hữu lão yêu lãnh lệ nói, không chút nào che dấu sự ghét cay ghét đắng đối với Âu Lạc.

"Nga, thực sao? Có thể làm cho Hữu Lãnh Thiền cảm thấy ghét bỏ, đó là vinh hạnh của ta, ta muốn về sau đem ưu điểm này tiếp tục phát dương quang đại." Âu Lạc cũng không hề trầm mặc không nói, dùng lời nói nhạo báng phản kích, hi vọng có thể từ trong lời nói làm cho đối phương lộ ra chút sơ hở.

Hiển nhiên rằng cái ý đồ này của Âu Lạc không có thể thực hiện được, Hữu lão yêu không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, mà hai tay "Phanh" một chút, đối kích một chưởng, âm thanh ồn ào phát ra do kim chúc ma sát làm cho tâm thần con người không cách nào yên bình.

Sau đó, thân hình lão thoáng lên một cái, người đã ở giữa không trung, huy động cự chưởng màu bạc, cả người hóa thành một cỗ cuồng phong, với thế thái sơn áp đỉnh, hướng Âu Lạc đánh tới.

Xem ra lão không định lãng phí thời gian nữa, mà muốn ỷ vào thần công, bằng một cú đánh đem Âu Lạc bắt giữ.

Âu Lạc thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn thế đánh tới của đối phương, mắt thấy đối phương đánh tới đỉnh đầu hắn, mới đem đoản kiếm giơ lên, đâm vào vị trí đối phương tất phải cứu nguy – yết hầu.

Hữu lão yêu thấy Âu Lạc ngạo mạn như thế, không thu hồi thế công cường ngạnh của mình, trong lòng không khỏi nhịn được vui vẻ, cười hiểm độc nói: "Đi tìm chết đi!" sau đó phân ra một tay không bắt lấy đoản kiếm của Âu Lạc, tay kia nhắm vào vị trí vai của Âu Lạc, mãnh liệt bổ xuống.

Bất quá một chưởng của Hữu lão yêu hướng Âu Lạc thoạt nhìn khí thế hùng hổ, kỳ thật lại chỉ dùng nửa thành công lực, so sánh với lời nói tàn nhẫn từ trong miệng lão phát ra một điểm cũng không tương xứng, ngược lại sợ làm trọng thương Âu Lạc, dù sao hắn muốn bắn Âu Lạc để hút máu, mà máu người sống mới có tác dụng.



Âu Lạc tự nhiên không biết hư thật trong đó, nhưng chính là nếu biết chân tướng, hắn cũng không dám dùng thân thể huyết nhục chính mình đi kiểm tra độ cứng rắn của bàn tay đối phương, chỉ thấy cổ tay cầm kiếm của hắn nhẹ nhàng rung lên, đoản kiếm trong tay đột nhiên quay ngang ra, bề ngoài biến đổi thành một hình tròn bạc cỡ bằng bánh xe, bảo vệ nửa người trên của mình.

Khóe miệng Hữu lão yêu lộ ra vẻ trào phúng, nhưng hai bàn tay vẫn cứ thế không thay đổi, lần lượt mạnh mẽ nhập vào trong kiếm quang, trong đầu không có một chút ý niệm tránh né.

"Đang" một âm thanh thanh thúy vang lên, đoản kiếm Âu Lạc chém lên cự chưởng màu bạc, chớp lóe lên vài tia lửa, chẳng những không làm tổn thương da tóc đối phương mà còn bị phản chấn trở lại.

Hữu lão yêu nhân cơ hội này, đem bàn tay lật lại, trong lúc mũi kiếm không kịp lùi về vuơn một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Âu Lạc cảm giác được hổ khẩu nóng ran, vật trong tay "sưu đích" một tiếng, bay xéo ra ngoài, cũng không có một chút ý nghĩ lưu luyến, cắm thật sâu trên vách tường.

Ngay sau đó cánh tay ngân thủ khác cũng đột nhiên đổi chưởng thành trảo, chụp vào xương tỳ bà của Âu Lạc, muốn phong bế hành động và bắt sống hắn.

Mắt thấy tình huống nhanh chóng thay đổi, hãm sâu trong hiểm cảnh, nhưng Âu Lạc vẫn không lộ ra ý bối rối, đầu vai hắn khẽ nhoáng lên một cái, cả người trở nên mơ hồ một chút, dưới ánh mắt của Hữu lão yêu, huyễn hóa thành một làn khói nhẹ, hướng phía trước vọt qua. Trong sát na nhờ tuyệt kỹ Chạy kinh công của môn phái cũ đã cứu Âu Lạc một mạng.

Hữu lão yêu nhìn thấy loại thân pháp quỷ mị này, cũng giật mình không nhỏ, nhưng lão nương theo thế hạ xuống, đem hai tay hóa thành một màn chắn bạc dày đặc, đem bao phủ tất cả làn khói nhẹ trong đó, không có một tia ý tứ buông tha Âu Lạc.

Nhưng làn bụi mù này thật sự tà môn vô cùng, nó thoáng một chút hướng đi khắp bốn phía, góc độ quỷ dị khó có thể tưởng tượng được, từ dưới màn chắn bạc sống sờ sờ thoát ra ngoài, sau đó nhanh chóng chuyển hướng, chạy tới góc phòng bên trái của Hữu lão yêu, mới ngừng lại và cũng từ từ trở nên rõ ràng, lộ ra diện mục của Âu Lạc. Đây là tuyệt kỹ trấn phái của Chạy môn phái chuyên chạy trốn kẻ thù thì sao có thể tầm thường được, may thay nó phát huy khá hiệu quả.

Hữu lão yêu nhẹ nhàng hạ xuống vị trí ban đầu của Âu Lạc, không chút dừng lại, tựa như u linh đảo xoay thân người, khuôn mặt hướng đến hắn, vẻ ngạo nghễ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt u mê, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia khác thường khó mà nhận ra.

Tình huống Âu Lạc lúc này cũng không quá tốt, hắn không ngừng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, trên hai gò má ửng đỏ không bình thường.

Hết thảy việc này cũng đã nói rõ ràng rằng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vừa rồi của Âu Lạc đã rút hết đại bộ phận thể lực của hắn, tiếp theo rất có thể không cách nào sử dụng lại kỹ xảo giống như vầy. Đây là ngày thường hắn đều chạy bền mới được như thế chứ bằng không thể lực tiêu hao hết từ lâu rồi.

Thở ra một hơi thật sâu, Âu Lạc tận lực buông lỏng thân thể, giảm bớt sử dụng "Chạy Khinh công" vừa rồi, nó là gánh nặng không nhỏ đối với cơ thể, hôm nay hắn chỉ có thể nắm chắc hết thảy cơ hội để cho mình khôi phục một chút sức lực thì trong vòng đấu tới sẽ có vài phần hi vọng chiến thắng.

Âu Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn tay trái đang còn run nhè nhẹ, cánh tay này đã hoàn toàn tê liệt, đến bây giờ vẫn chưa có cảm giác, căn bản không cách nào nâng kiếm tiếp, xem ra việc cố ý khổ luyện kiếm bằng cánh tay trái của mình, tạm thời bị phế bỏ, chỉ có thể dùng tay phải còn lại để chiến đấu.

Nghĩ đến đây trong lòng hắn cười khổ một chút, hiện tại hắn thể lực mất hơn phân nửa, không cách nào tiếp tục sử dụng "Chạy Khinh công" ảo diệu, càng không xong chính là chỉ có thể chiến đấu bằng một tay, tình cảnh thật xấu đến mức không thể nào xấu hơn nữa, xem ra chỉ có vận dụng một chiêu cất giấu cuối cùng tuyệt kỹ thành danh của Khóc môn phái.

Âu Lạc nhìn tình cảnh của hắn và sự trọng thương nhưng khinh địch của Hữu lão, ước lượng một chút, nghĩ rằng thật ra thời điểm cũng không sai biệt lắm chính là thích hợp cho việc thi triển chiêu thức này.

Hắn lại liếc mắt xem xét đoản kiếm cắm ở trên tường, thanh vũ khí này xem ra là không có cơ hội thu hồi, đối phương sẽ không để cho mình một cách đường hoàng thoải mái đi qua rút đoản kiếm ra.

Âu Lạc trầm ngâm một chút, từ trước ngực lấy ra một kiện vũ khí khác, đồng dạng là một thanh đoản kiếm dài hơn nửa thước, bởi vì thước tấc quá ngắn nên nói nó là chủy thủ thì thích hợp hơn một chút, sau khi thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, thoạt nhìn so với chủy thủ bình thường thì rộng hơn nhiều, cũng sáng ngời vô cùng, bộ dáng rất sắc bén.

Âu Lạc vẫn để vỏ kiếm một bên, đổi sang cầm kiếm ở tay phải, giơ cánh tay ra, dùng mũi kiếm chỉ xéo hướng đối phương, làm ra vẻ giả bộ tư thế tấn công.

Hữu lão yêu đem hết thảy mọi việc nhìn trong mắt, nhưng không có vội vàng tiến lên tấn công, hắn thu hai tay lại sau lưng, thần sắc trở nên hòa ái, dùng thanh âm ôn hòa, ấm áp khuyên nhủ:

"Âu Lạc, ngươi lần này đến lần khác đều tránh né, đích xác ngoài ý liệu của ta, bất quá ngươi cho rằng còn có khả năng may mắn như lần trước, có thể thoát ra từ dưới chưởng của ta một lần nữa? Ngươi vừa rồi sử dụng bộ pháp đích thực rất thần kỳ nhưng thoạt nhìn có hạn chế không nhỏ, từ góc độ thể lực nhìn ra ngươi không cách nào có thể thi triển thuận lợi thêm lần nữa. Ngoan ngoãn đầu hàng đi! Ngươi tất nhiên nhìn ra được, ta không có ý tổn thương ngươi, làm theo ta nói, có lẽ sẽ chết không đau đớn gì đâu, cũng giống ngươi ngủ một giấc nhẹ nhàng thôi mà."

Thái độ Hữu lão yêu thay đổi nhanh chóng như tắc kè hoa, làm cho thân thể Âu Lạc nổi da gà, đối phương một hồi thì giả làm một vị sư phụ tốt bụng, một hồi thì lãnh khốc vô tình, bây giờ lại nói năng thành thật khuyên mình nên bó tay chịu trói, thật làm cho Âu Lạc không biết nói cái gì cho phải, lão cho rằng mình là thằng ngốc, có thể tùy ý trách mắng mình?



Bất quá đối phương nói những lời như vậy, ngược lại làm cho Âu Lạc thêm vài phần tự tin, nếu như không phải có lòng kiêng kỵ đối với hắn, sao lại dùng loại thủ đoạn ngây thơ này để lừa gạt hắn chứ.

Âu Lạc trong nháy mắt đem những ý nghĩ này thấu triệt hết, hắn thở dài, khe khẽ lắc đầu, không nói một câu, dùng đoản kiếm trong tay hướng đối phương khoa tay múa chân vài cái, tựu đem hết thảy ý tứ biểu thị sáng tỏ.

Gân xanh trên trán Hữu lão yêu nhảy thình thịch vài cái, thấy Âu Lạc căn bản không để ý tới lời khuyên bảo của mình, ngược lại vũ khí trong tay khıêυ khí©h, tựu cũng không áp chế được lửa giận trong lòng.

"Không biết tốt xấu! Nghĩ rằng ta trọng thương là một tên sâu cái kiến có thể khinh nhườn sao?"

Lão đột nhiên bước một bước lớn về phía trước, trong miệng lại hung hăng tiếp tục nói: "Tốc Biến thân pháp"

Sau đó cả người chợt thoáng một cái, nhẹ nhàng tiến tới cách chỗ của Âu Lạc chỉ có mấy bước, giống như là súc địa đại pháp, làm cho người ta ngạc nhiên không thôi.

Âu Lạc phảng phất cũng sợ hãi không nhỏ, vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng đảo lui hai bước, để cách xa đối phương hơn, đoản kiếm cầm trong tay hoành ngang trước người, lại biến thành một đạo hàn quang nhỏ, ngăn cản đường đi của Hữu lão yêu, tựa hồ hoàn toàn quên mất lần giao thủ trước đã nếm đau khổ.

Âu Lạc không ngờ đến cái tuyệt kỹ này tựa như tốc biến liên quân mobie vậy. May hắn cách lão hơi xa chứ không là trở tay không kiệp rồi.

Hữu lão yêu âm thầm cười lạnh một tiếng, tự nhiên sẽ không hảo tâm đi nhắc nhở đối thủ, lão đem song chưởng phân chia làm hai đường hướng Âu Lạc tấn công, đối với hàn quang nọ không để trong mắt.

Mắt thấy hai cánh tay màu bạc sắp nhập vào trong kiếm quang, lại thoáng từ đối diện truyền đến một tiếng cười khẻ, tiếng cười này rất sướиɠ khoái lâm li, tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi tiến vào bẫy rập, tự cười đắc ý.

Hữu lão yêu trong lòng rùng mình, bất giác thế công chậm đi, thân hình ngây ngốc dừng lại vài phần, tiếp theo nghe thấy một câu nói lạnh như băng:

"Ngươi bây giờ mới thật là bị lừa gạt, ngươi nhìn xem đoản kiếm trong tay ta!"

Nghe được tiếng nói này, Hữu lão yêu không tự chủ được, hướng nhìn thanh đoản kiếm, chỉ thấy đối phương không biết khi nào đã ngưng vũ động cánh tay, mà xuất ra một tư thế rất kỳ quái, nửa trên có chút ngửa ra phía sau, đơn thủ cầm đoản kiếm nằm ngang bên hông, nửa người còn lại uốn cong hết mức, bộ dáng cả người quái lạ như mô phỏng thành một bộ cung tên kéo căng.

Mà trong lời nói đề cập đến thân đoản kiếm, trừ việc ở ngoài có chút thanh quang lòe lòe, không có chỗ nào dị thường cả, điều này làm cho Hữu lão yêu có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương bày ra một cái tư thế quái dị như vậy, hơn nữa nói dối lừa gạt chính là muốn nhiễu loạn tâm thần của mình, chớp thời cơ sao?

Nghĩ tới đây trong lòng Hữu lão yêu có chút buồn cười, không khỏi muốn mở miệng cười nhạo đối phương vài câu, nhưng chợt thấy cả người Âu Lạc vụt bay về phía trước, giống như bị cây cung mạnh mẽ bắn ra, hóa thành một mũi tên nhọn, từ đối diện bắn lại, thế tới cực nhanh, làm cho vẻ mặt Hữu lão yêu cũng không nhịn được mà biến đổi.

Hữu lão yêu vội vàng đem hai tay đã tách ra, hướng giữa hợp lại, định dùng bàn tay kẹp chặt mũi kiếm đối phương, đã thấy đoản kiếm đối diện nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, huyễn hóa tạo thành hơn mười lưỡi kiếm sắc nhọn, từ các phương vị bất đồng, thật giả khó phân biệt đâm thẳng tới.

Hữu lão yêu hừ một tiếng, trong lòng đánh giá Âu Lạc thấp vài phần, trước mặt cao thủ như lão, sử dụng chiêu thức lòe loẹt và không thực chất (hoa hòe hoa sói) như vậy, không phải là đi tìm chết sao? Lão liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được vị trí mũi kiếm chân thật.

Vì vậy lão trừng lớn hai mắt, nhìn thật chuẩn vị trí đó, đồng thời chiêu thức hai tay không đổi, ngược lại còn nhanh hơn vài phần với ý đồ một chiêu đánh nát lưỡi kiếm sắc bén này, làm cho đối phương tay không chịu trói.

Nhưng lão nằm mơ cũng không ngờ rằng từ ống tay áo của Âu Lạc phóng ra năm cái mũi tên ám khí. Lão vội né tránh nhưng dù thế nào vẫn bị một cái đâm trúng ngực. Điều này nằm ngoài sở liệu của lão.

Phù.

Nhìn thấy tuyệt kỹ của mình thành công Âu Lạc thở ra một hơi, trong đó chứa đựng kịch độc do tự tay hắn bào chế như thủy ngân, nộc bọ cạp rừng, nộc rích, nộc rắn hổ mang chúa, nọc rắn cạp nong trộn chung lại với nhau. Nói thiệt ai trúng độc này cái chết là khó tránh khỏi.

Nhưng có lẽ Âu Lạc đã vẫn còn hơi xem thường Hữu lão yêu rồi, tuy bị trúng siêu kịch độc của hắn nhưng lão vẫn còn chiêu thức bảo mệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »