Âu Lạc tuy biết số phận kiếp này có lẽ không qua khỏi nhưng hắn không thể nào để Hữu như vậy, phải tranh đấu, phản khán, ít nhất phải như thế chứ đứng im chịu trận thì ngươi chết chắc rồi.
Hắn tranh thủ học các võ công trong Minh Giáo như các đệ tử bình thường khác, tất nhiên thân phận hắn còn thấp nên không được tiếp xúc các võ học cao cấp trong môn phái nhưng các loại công pháp tầng chót thì lại được thoải mái học.
Âu Lạc đâu dễ dàng gì bỏ qua cơ hội này hắn tranh thủ học các loại võ công cần thiết nhất tuy rác rưởi nhưng có còn hơn không. Hắn tuyển ra ba công pháp đó là Cú Đấm công pháp, công pháp này chỉ cách điều khiển chân khí tập trung nơi cú đấm, từ đó cú đấm sẽ uy lực hơn so với thông thường. Công pháp thứ hai là Cú Đá công pháp, cũng tương tự công pháp này cũng hướng dẫn cho cú đá mạnh mẽ hơn. Công pháp cuối hắn luyện là Ngụy Trang công pháp, đây là công pháp hướng dẫn ngụy trang các kiểu. Âu Lạc học nó chủ yếu sau này có cơ hội bỏ trốn thì ngụy trang thôi.
Nhưng thời gian này hắn bị Hữu Lãnh Thiền ép học Hút Máu công pháp, đây là công pháp chủ tu của Hữu lão cũng là công pháp đẳng cấp cao trong môn phái. Công pháp này sau khi học Âu Lạc mới hiểu vì sao lão ta ép hắn phải học vì nó có nguyên nhân như sau. Ai học công pháp này rất dễ dàng khác máu, thích uống máu người, thứ hai chỉ khi uống máu người cùng luyện công pháp này thì tất cả nội công kẻ bị hút sẽ được truyền cho người hút. Đó chính là nguyên nhân lão ta ép hắn học, chủ yếu sau này hấp thu nội công của hắn mà thôi.
Cứ thế trong Minh Giáo hai năm rưỡi thực lực Âu Lạc tăng mạnh, ba tuyệt kỹ rác hắn đã thông thạo, Hút Máu đại pháp cũng luyện thành, khi luyện thành công pháp này cứ cách một tháng cơ thể hắn bị lên cơn một lần, kiểu giống mấy người nghiện ma túy vậy, khi lên cơn phải uống máu mới hết cơn nghiện. Âu Lạc lúc đó đều thủ sẵn trong người tiếc lợn tiết gà, khi lên cơn thì uống chúng mà qua khỏi cơn nghiện.
Trong khoảng thời gian này hắn mới hiểu được nội công gã Hữu Lãnh Thiền kinh khủng đến mức hắn không tưởng tượng nổi. Hữu Lãnh Thiền là 1 trong tứ đại hộ pháp của môn phái, thực lực vô cùng cao cường. Đáng lẽ khi biết được điều này Âu Lạc sẽ chấp nhận số phận sẽ chết sau nữa năm nhưng không ngờ đến cơ hội cũng đã đến. Cái cơ hội trùng hợp y chang tiểu thuyết hắn đọc, chính là ngũ đại môn phái của chính đạo hợp lực đánh lêи đỉиɦ núi Minh Giáo.
Thiếu Lâm, Nga My, Cái Bang, Không Động, Võ Đan cùng hợp lực tấn công lên Minh Giáo khiến cho môn phái có nguy cơ bị diệt, quả là cơ hội ngàn năm có một của hắn.
Âu Lạc trốn trong mật thất của Hữu Lãnh Thiền, nơi đây là nơi chuyên được lão dùng để hút máu người khác, nhìn xung quanh xương cốt khắp nơi vô cùng ghê rợn, Âu Lạc trốn ở đây không biết bao lâu thì cuối cùng cửa cũng mở, lúc này Hữu Lãnh Thiền toàn thân trọng thương đi vào sau đó cẩn thận khóa của lại. Hắn bấc ngờ khi thấy Âu Lạc trong đây nhưng sau đó lại mừng rỡ.
-Ha Ha quả là trời giúp ta, hút máu ngươi thì nội thương của ta sẽ mau chóng bình phục. Đồ đệ ngoan, mau lại đây cho sư phụ hút máu nào. Ngoan ngoãn ta sẽ cho ngươi chết êm ái không đau đớn.
Âu Lạc khi thấy Hữu Lãnh Thiền vào mật thất thì lúc đầu sợ hãi, nhưng khi thấy gã trọng thương, thân be bét máu thì bắt đầu trấn tĩnh lại. Đây chính là cơ hội ngàn năm để Âu Lạc gϊếŧ hắn lấy thuốc giải. Tuy thấy Hữu Lãnh Thiền bị thương nhưng Âu Lạc hiểu lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo. Nên Âu Lạc rất cẩn thận tinh thần tập trung cao độ chuẩn bị một trận chiến sống còn với hắn. Nhưng hắn không nghĩ đến hắn đã tập trung cao độ nhưng Hữu Lãnh Thiền đã xuất hiện cạnh hắn từ lúc nào, hắn lấy tay bắt mạch Âu Lạc Lão cũng không nói thêm điều gì nữa, vươn tay trái khô héo, nhẹ nhàng đưa tới trên cổ tay Âu Lạc, nụ cười dần dần thu liễm, trở nên trang trọng, nghiêm nghị, tựa hồ đang làm một việc vô cùng thần thánh.
Từ từ trên mặt Hữu Lãnh Thiền hiện ra thần tình vui mừng lẫn sợ hãi, lão nhận thấy được trong kinh mạch Âu Lạc có năng lượng kỳ dị chảy liên tục, cường độ của nó vượt quá yêu cầu thấp nhất của lão.
Thậm chí khiến cho lão, một con người khôn ngoan sắc sảo, tâm cơ thâm trầm, thấy đại sự mưu tính đã lâu, nay rút cuộc có chút hi vọng thành công, trên mặt cũng không ngừng được, một lần nữa "nở hoa", chỉ bất quá vừa rồi là miễn cưỡng giả cười, bây giờ là sắc cười vui vẻ từ trong tâm biểu lộ ra ngoài.
"Thật tốt quá, thật đúng là Hút Máu đại pháp tầng thứ ba, Ha ha! Thật sự tốt quá! Ha ha! Ha ha!" Hữu Lãnh Thiền không chút nào che dấu, trước mặt Âu Lạc cất lên tiếng cười rộ sung sướиɠ, tiếng cười rung động khắp phòng, ông ông vang lên nhưng tay lão thủy chung chưa có buôn cổ tay Âu Lạc ra, vẫn cầm lấy không tha.
"Hữu lão, ngươi làm cái gì vậy, có phải hay không nên buông tay?" Âu Lạc sắc mặt trở nên u ám, hắn đã biết chuyện không ổn, muốn dùng sức rút tay phải của mình, lại bị đối phương nắm chặt lấy, căn bản không thể động đậy nổi.
"Buông tay? Tốt, ta buông!" Hữu Lãnh Thiền lúc này tiếng cười đã dứt, thay đổi vẻ mặt dữ tợn.
Lão trong giây lát hét lớn một tiếng: "Thắt!"
Âu Lạc cảm giác hai tai "Oanh" một cái, hai mắt biến thành màu đen, thiên hôn địa ám, thân thể mất đi cân bằng, sau đó không thể chống cự, đương trường bị kiệt sức, tay trái đặt ở chuôi kiếm cũng thoát lực, buông xuống.
"Hỏng rồi!" Thân thể Âu Lạc Hữu dù không nghe sai sử, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, biết mình có chút sơ suất, dĩ nhiên bị đối phương đoạt lấy tiên cơ, hạ độc thủ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể bó tay chờ chết.
"Tiểu tử, ngươi vẫn còn non nớt lắm, hiện tại mấy trò của ngươi cũng không cách nào xuất ra được nữa!" Hữu Lãnh Thiền thấy sự việc như mình tính, nhất cử đắc thủ, không nhịn được có vài phần đắc ý.
"Ngươi đến đây đi!" Hữu Lãnh Thiền tay trái dụng lực lôi kéo, đem Âu Lạc từ trên mặt đất trực tiếp tới bên chân lão, tiếp theo thân thể cúi xuống, vươn ngón trỏ tay phải điểm thẳng tới ma huyệt trước ngực Âu Lạc.
"Phanh!" một tiếng, ngón tay Hữu Lãnh Thiền phảng phất như đâm tới trên thiết bản (tấm sắt), phát ra âm thanh trầm đυ.c, nửa đoạn ngón tay trước bị bắn ngược trở lại, mơ hồ đau đớn, điểm huyệt tự nhiên cũng không thành công
"Chuyện gì xảy ra đây!" Hữu Lãnh Thiền bị chuyện ngoài ý muốn làm cho sửng sốt, trong lòng lấy làm kinh hãi.
"Chẳng lẽ dưới quần áo, hắn còn Hữu thêm một tầng thiết giáp!" Lão không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ.
Âu Lạc từ khi bước vào mật thất hắn đã trang bị áo giáp trong người đầy đủ,hiển nhiên không có lãng phí công sức hắn chuẩn bị hai năm rưỡi này.
Lúc này Hữu Lãnh Thiền quyết đoán bỏ đi ý nghĩ nghi vấn, muốn thay đổi loại thủ đoạn chế trụ Âu Lạc, lại đột nhiên cảm giác rõ ràng, nguyên bản cổ tay bị nắm chặt, nhất thời trở nên mềm dẻo, linh hoạt vô cùng, căn bản không cách nào nắm lại được chắc chắn.
Dưới tình huống kinh ngạc, lão lại dùng một chút sức lực cơ bắp cánh tay, nhưng "Sưu đích" một cái, tay đối phương giống như cá chạch, từ trong ngón tay lão uyển chuyển tuột ra, cái này làm Hữu Lãnh Thiền có chút ngạc nhiên.
Âu Lạc Hữu kệ đối phương kinh ngạc như thế nào, hắn xuất kỳ bất ý lăn tròn một cái, từ bên người đối phương nhanh lẹ lăn đến góc phòng, đợi khi rời xa Hữu Lãnh Thiền mới dám từ từ đứng dậy.
Mặt Âu Lạc lúc này không chút biểu tình, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Hữu Lãnh Thiền.
Vì chính mình, tay trái Âu Lạc từ bên hông chậm rãi rút đoản kiếm ra, thanh kiếm này chỉ dài có một thước, thanh quang lòe lòe, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm giác được nó sắc bén vô cùng, đúng là một thanh lợi kiếm hạng nhất.
"Hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng, chúng ta hai người chỉ có thể còn sống một người đi ra khỏi gian phòng này." Lời nói Âu Lạc lạnh như băng, lần đầu trước mặt Hữu Lãnh Thiền, lộ ra nanh vuốt.
Hữu Lãnh Thiền thoáng có chút kinh ngạc nhìn về phía dưới bàn tay trái của mình, sau đó mới chuyển ánh mắt hướng Âu Lạc mở miệng nói với giọng khinh miệt:
"Có ý tứ, xem ra hơn hai năm nay ngươi cũng không có nhàn rỗi, dĩ nhiên cũng có thể luyện ra một công phu cổ quái như vậy? Bất quá ngươi đừng tưởng rằng bằng vào ba miếng võ mèo cào của ngươi thì có thể là đối thủ của ta sao?"
Âu Lạc không để ý tới đối phương dùng ngôn ngữ đả kích mình, hắn quyết định ra tay trước để chiếm tiên cơ.
Tay trái Âu Lạc cầm đoản kiếm giơ ngang mặt làm cho đối phương chú ý, đồng thời tay phải cho vào miệng túi trắng nhỏ treo ở bên hông, thọc tay vào trong vốc một vốc bột trắng, sau đó hắn phất tay ra, một màn bụi trắng xuất hiện, che khuất hoàn toàn Âu Lạc khỏi tầm nhìn của Hữu Lãnh Thiền, hơn nữa, rất nhanh sau đó, làn khói trắng này lan ra khắp căn phòng, khiến cho cả căn phòng mù mịt bụi trắng, ngay cả đưa tay ra cũng không thể nhìn rõ được năm đầu ngón tay. Thân ảnh Âu Lạc dần dần biến mất sau lớp bụi trắng.
Hữu Lãnh Thiền cau mày, đối với nhất cử nhất động này của Âu Lạc có chút ngoài ý liệu, bất quá nội tâm lão cũng không có gì biến động, với kinh nghiệm của lão, để đối phó với loại thủ đoạn này có quá nhiều biện pháp. Lão chỉ sợ trong làn vụ khói này đã bị đối phương động thủ cước vào mà thôi, lão chỉ cần ngừng hô hấp, với công lực thâm hậu của lão, trong thời gian năm ba khắc không cần hít thở, hẳn không là vấn đề gì cả.