Chương 12: : Núi Minh Giáo

"Ngươi thật định đầu hàng?" Nguyễn Hữu Lượng cảm thấy có chút bất ngờ.

"Đầu hàng là đầu hàng, bất quá chúng ta hai phương ai đầu hàng ai, thì vẫn chưa biết!" Trương Môn chủ hai tròng mắt híp lại một chút, tay tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, chậm rãi nói.

"Lời này của ngươi có ý tứ gì?" Nguyễn Hữu Lượng sắc mặt trầm xuống, hắn lại vung tay lên, ra dấu.

Nhất thời đệ tử phía sau hắn xông lên, tạo thành nửa vòng tròn vây quanh Trương Vô Kỳ, đồng thời lấy từ sau lưng ra Liên châu nõ, trên đầy những tên lóe thanh quang chĩa thẳng vào người này.

Xem ra chỉ cần Nguyễn Hữu Lượng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự mà phóng tên ra, lập tức gϊếŧ chết Trương Vô Kỳ tại chỗ.

"Ngươi cho là bổn môn sau khi đem Tổng đường lên Núi Minh Giáo, cho tới bây giờ chưa từng lo lắng có ngoại địch xâm lấn, mà không có cách nào ngăn cản sao?" Trương Môn chủ đối với các tên nõ này đều không xem ra gì, trong khẩu khí còn có vài phần âm trầm uy hϊếp.

Nghe nói như thế, Nguyễn Hữu Lượng trong lòng khẽ trầm xuống, trong đầu có một dự cảm không rõ lắm, hắn cũng không có ngắt lời đối phương, tiếp tục âm trầm nghiêm mặt, muốn nghe đối phương rốt cuộc muốn nói cái gì.

"Đem bổn môn dời đến đây chính là cựu giáo chủ Trương Vô Kỵ, bản thân chẳng những hùng tài đại lược, hơn nữa am hiểu thổ mộc cơ quan thuật, cũng được xưng là một đời kỳ tài" Nói tới đây, Trương Môn chủ dừng lại một chút, trên mặt hiển ra vẻ mặt vài phần khâm phục.

Tiếp theo, hắn lại tiếp tục mở miệng nói:

"Trương Vô Kỵ môn chủ chọn Núi Minh Giáo làm Tổng đường của bổn môn là có hai nguyên nhân: một là ngọn núi này địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, là nơi phòng thủ cực tốt; hai là bởi vì trong lòng núi, lại có càn khôn, đó chính là một động nhũ đá cực lớn thiên nhiên hình thành. Động này vô cùng lớn, cơ hồ chiếm cứ cả hai phần ba trong lòng của Núi Minh Giáo này. Thấy kỳ cảnh này, Trương Vô Kỵ môn chủ liền sinh ra một kế, hắn lợi dụng thổ mộc thuật của mình, kết hợp với địa thế của thạch nhũ động, đem cả ngọn núi biến thành một cái bẫy cực lớn của thiên nhiên. Bây giờ, chỉ cần có người thúc đẩy cơ quan, cả tòa núi này sẽ lập tức sụp đổ, chôn vùi tất cả những người có mặt tại đây".

Trương Môn chủ sau khi nói xong những lời này, liền ngậm miệng không nói nữa, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng như xem người chết mà nhìn đám người đang vây xung quanh hắn.

Nguyễn Hữu Lượng sau khi nghe xong, có chút ngây ngẩn cả người. Hắn tự nhiên không tin lời của đối phương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên làm thế nào để phản bác lời uy hϊếp này của đối phương.

Mà những người khác nghe được những lời này, cũng không tự chủ được xao động hẳn lên, bọn họ thấp giọng nghị luận, nhiều người có chút cơ trí thậm chí bắt đầu hướng tới lối xuống núi duy nhất mà di chuyển tới, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra, lập sẽ chạy như điên xuống núi.

"Toàn bộ im lặng! Ai lộn xộn, ồn ào, gϊếŧ không tha!"

Nguyễn Hữu Lượng rất nhanh khôi phục tỉnh táo, nhìn thấy đã biết đám người ô hợp ở ngoài, cũng chỉ dựa vào lời nói một mặt của đối phương, đã xảy ra náo loạn, trong lòng không khỏi nổi giận. Hắn biết nếu như không lập tức khống chế, cục diện sẽ lập tức trở nên khó có thể khống chế, lập tức không suy nghĩ nữa, cao giọng hạ lệnh.

Lệnh của Nguyễn Hữu Lượng đưa ra, được kẻ dưới tay thân tín của hắn lập tức chấp hành, liên tiếp chém gϊếŧ mấy tên nhát gan đang cố gắng thoát đi khỏi nơi này, những người khác tất cả đều bị đe dọa mà đứng lại, xao động lập tức bình ổn trở lại.

Bất quá trong lòng Nguyễn Hữu Lượng hiểu rất rõ, loại bình ổn này chỉ bất quá là bề ngoài, tạm thời mà thôi. Nếu như hắn không thể nhanh chóng chứng thực lời của đối phương là nói dối, như vậy bất luận là người của bang hắn hay là của các môn phái khác, cũng sẽ không an tâm mà ở đây, sợ rằng chỉ cần một ngọn gió thổi qua, tất cả cũng sẽ bỏ chạy. Nhìn bề ngoài bọn kia đều đạo sĩ thầy chùa nhưng thật ra cũng sợ chết như ai mà thôi.

"Ngươi không phải chỉ dựa vào một lời nói của ngươi, mà khiến cho chúng ta tin lời ngươi nói chứ!" Nguyễn Hữu Lượng ngăn chận sự tức giận trong lòng, chuẩn bị tự mình vạch trần lời dối trá của đối phương.

"Đương nhiên là không phải, ta có chứng cớ cho các ngươi chính mắt thấy một chút, bất quá các ngươi nghe cho rõ, nếu có người sau khi thấy ra chứng minh xong, chuẩn bị thoát khỏi nơi đây hoặc là tiếp tục tiến công, ta sẽ cho người đem toàn bộ cơ quan mở ra, để cho tất cả mọi người chúng ta đồng quy vu tận" Trương Vô Kỳ trong lời nói tràn ngập sát khí, ý uy hϊếp lộ ra không thể nghi ngờ.



Nguyễn Hữu Lượng cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, cố gắng từ trên mặt của đối phương tìm ra một chút sơ hở. Đáng tiếc người đối diện khuôn mặt vẫn lạnh như băng, dấu hiệu gì cũng nhìn không được, càng không có chút biểu hiện sợ hãi nào.

Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẻ đối phương nói là sự thật, thật sự là có hậu chước như vậy sao? Mà trong lịch sử quả thật cựu giáo chủ Minh Giáo là một thiên tài nên những gì hắn nói cũng không phải là vô lý.

"Khởi động cơ quan thứ hai!" Trương Vô Kỳ đột nhiên quay đầu lại về chủ điện, lớn tiếng ra lệnh.

Sau đó, hắn quay đầu sang một bên, bắt đầu nhìn chằm chằm vào một gian thạch điện nhỏ, không hề để ý tới Nguyễn Hữu Lượng nữa.

Nguyễn Hữu Lượng thấy đối phương coi rẻ mình như thế, không nhịn được sự giận dữ, hắn cố nén sự trứ tức giận trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần chứng cớ của đối phương không thể làm mình hài lòng, hắn sẽ lập tức hạ lệnh, đem Trương Môn chủ này bắn thành người nhím.

Bất quá, Trương Vô Kỳ vừa nhìn chằm chằm vào tòa thạch điện vừa có những cử động kỳ quái, cũng khiến cho đám người Cái Bang chú ý, bọn họ không tự kìm hãm được đem ánh mắt tụ lại nơi đó, muốn nhìn một chút rốt cuộc sẽ có chuyện dị thường gì phát sinh.

Trong lúc đám người Cái Bang đều thấp thỏm bất an. Ai cũng không chú ý tới phía bên ngoài vòng vây, có hai người mặc trang phục của Hoa Sơn, đang cúi đầu nhỏ giọng thì thầm.

"Âu Lạc, ngươi nói Môn chủ chúng ta nói là thật hay là giả? Chẳng lẻ Núi Minh Giáo thật sự thật sự trống rỗng bên trong? Ta trước kia đã tới mấy lần, tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có chỗ nào như vậy!"

"Chẳng lẽ là, Trương Môn chủ đang nói dối bọn họ, muốn trì hoãn thời gia]?"

"Có thể…"

Một thanh niên trong đó đang hướng tới một thanh niên đang trầm mặc, đang cố gắng nói không ngớt, tựa hồ hắn phi thường muốn cho đối phương giải thích một chút nghi hoặc trong lòng.

Hai người này không phải là người bên ngoài, đúng là Âu Lạc và Khóc Như Mưa.

Lúc Âu Lạc bỏ trốn nhưng khi thấy ngọn núi bị bao vây hắn biết trốn không được nên sau đó vô tình cứu được một đệ tử Minh Giáo là Khóc Như Mưa, gã này cũng không phải hạng xoàn mà là đại đệ tử của Minh Giáo võ công siêu quần, từng được đề cử tấn thăng lên làm trưởng lão, nhưng tiếc rằng chưa xảy ra chuyện đó thì Minh Giáo đã bị chiếm.

Lúc đầu vì sợ đệ tử Cái Bang này chạy trốn làm kinh động đến địch nhân, Âu Lạc không thể không tự mình ra tay, đồng thời sử dụng Chạy Khinh Công, dễ dàng trong nháy mắt, gϊếŧ sạch địch nhân, làm cho Khóc Như Mưa lúc đầu còn muốn tiếp tục ra tay cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lúc này hắn mới biết được thực lực chân chính của Âu Lạc. Hắn không ngờ đệ tử của Hữu Lãnh Thiền lại ghê gớm như thế.

Địch nhân trước thân pháp quỷ dị của Âu Lạc, đều có vẻ không chịu nổi một kích, ngay cả một chiêu đều không thể đỡ được, liền một mạng ô hô, ngay cả mấy vị cao thủ thân phận không thấp trong đó cũng không ngoại lệ.

Cứ như vậy, dưới sự đại triển thần uy của Âu Lạc, hai người dễ dàng tới được đây.

Vừa tới phụ cận Núi Minh Giáo, hai người đã bị số lượng của địch nhân mà hoảng sợ. Biết xông vào chỗ này khẳng định là không được, sau khi hai người thương lượng đã nghĩ ra một diệu kế.

Bọn họ đánh hôn mê hai đệ tử của Hoa Sơn, thay quần áo của chúng, sau đó thừa dịp trời tối người loạn mà lén xen lẫn vào trong đám người lên núi, theo dòng người dễ dàng đi tới Núi Minh Giáo, cũng nghe được những lời của Trương Môn chủ vừa nói.

Nghe được Núi Minh Giáo có thể trở thành một chiêu sát thủ cuối cùng, Khóc Như Mưa trong lòng không ngừng nghi hoặc, bắt đầu không ngừng hỏi Âu Lạc.

"Không cần lo lời này là thật hay là giả, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đi vào chủ điện, đi tìm tiểu tình nhân của ngươi, sau đó lại lặng lẽ xuống núi. Phải biết rằng, bất luận thật hay giả, lưu lại ở đây đều là vô cùng nguy hiểm!" Âu Lạc rốt cục thấp giọng đáp.



"Lời này cũng đúng, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, làm sao mà đi vào được?" Khóc Như Mưa cúi đầu, mặt đầy sầu muộn nói.

"Khụ! Cũng chỉ có thể chờ đợi, xem có cơ hội hay không?" Âu Lạc cũng thúc thủ vô sách mà thôi.

Trongkhi hai người đang buồn bực trốn ở sau đám đông, mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu rung động, mới đầu còn rất nhẹ, nhưng sao đo kịch liệt hẳn lên, có rất nhiều người cũng đứng thẳng không được, đều ngã xuống mặt đất, còn có không ít đá núi cũng theo sự chấn động của ngọn núi là lăn xuống.

"Không hay rồi, ngọn núi muốn sập rồi, họ Trương này muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!" Cũng không biết kẻ chết nhát nào, trong đám người đang kinh hoảng, đột nhiên hét lên.

Vừa nghe lời này, đại bộ phận của đám người càng thêm khủng hoảng, có người thậm chí không để ý đến lời cảnh cáo của Trương Vô Kỳ, lập tức chạy đến lối xuống núi, muốn thóat khỏi ngọn núi mà bọn họ cho rằng sắp sập đến nơi rồi.

"Oành đùng đùng!" Có tiếng sụp đổ rất lớn truyền tới, mặt đất cũng càng thêm kịch liệt chấn động.

Nghe tiếng nổ như thế, tất cả mọi người đều bắt đầu cho rằng ngọn núi sẽ sụp đổ, đều không khỏi tuyệt vọng. Những người cho dù muốn thoát đi khỏi nơi này, sợ cũng không còn kịp rồi.

Mà Nguyễn Hữu Lượng lúc này, vừa sợ vừa giận. Hắn hiện tại mặc dù vẫn được đệ tử bao lấy xung quanh, bất quá trong lòng cũng mờ mịt, không biết như thế nào cho phải.

Hắn không khỏi đưa ánh mắt chuyển sang chỗ dựa của hắn là Trương Tam Gió trưởng môn, sau khi nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng của đối phương, hắn cũng nở nụ cười khổ.

Thì ra vị thượng nhân này cũng khó bảo toàn thân mình!

Nguyễn Hữu Lượng lập tức thu lại sự kính ngưỡng đối với đôi phương đi vài phần.

"Hắc hắc! Ta còn tưởng rằng người của lục đại môn phái đều là hảo hán không sợ chết, thì ra cũng là một đám ô hợp mà thôi!" Lúc này, đột nhiên truyền đến lời nói trào phúng của Trương Vô Kỳ, mặc dù ngọn núi đang hỗn loạn như thế, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền đến tai của mỗi người, có thể thấy được công lực rất tinh thuần.

Theo lời của hắn nói ra, mặt đất đang rung động đột nhiên ngừng lại, tựa hồ cả tòa núi chỉ trong tích tắc bình ổn được lửa giận, khôi phục lại sự bình lặng.

Giờ phút này mọi người mới phát hiện, thì ra ngôi thạc điện lúc nãy được mọi người chú ý, đã biến mất không thấy bóng dáng, tại đó chỉ còn lại một hang động lớn kinh người. Người lớn gan một chút, đi tới phía trước hai bước để xem, đứng ở bên bờ nhìn thoáng qua, không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy một cái hố tối đen sâu hun hút, căn bản không thấy được đáy, chỉ biết là sâu không lường được.

"Cổ bang chủ, không biết chứng cớ này, có thể chứng minh được lời tại hạ nói hay không?" Trương Vô Kỳ lạnh lùng hỏi.

Nguyễn Hữu Lượng sắc mặt có chút xám đi, hắn cũng không lập tức đáp lời, mà là nhìn quanh bốn phía một chút.

Chỉ thấy đám người ở ngoài, người nào cũng là bộ dáng kinh hồn khϊếp vía, không nói bang chúng bình thường cùng với người của các bang hội khác, ngay cả đệ tử bên người, thần sắc cũng khó coi vô cùng.

Xem đến đây, Nguyễn Hữu Lượng trong lòng hiểu rõ, mục đích đêm nay muốn tiêu diệt Minh Giáo, đã không cách nào hoàn thành rồi. Xem ra chỉ có cách rút lui, sau nãy sẽ tính kế lâu dài sau.

"Ngươi có điều kiện gì, có thể nói ra. Bất quá ngươi trong lòng hẳn cũng đều biết, cho dù như vậy, tại đây chúng ta bất quá cũng chỉ ngang tay mà thôi, không nên quá đáng!" Hắn quay đầu lại, rất không cam lòng mà nói, còn nghe được sự nghiến răng tức giận trong đó.