Trương Ba Gió này mới hơn bốn mươi tuổi, trông tướng gầy ốm, hắn mặc hồng bào thêu chỉ vàng, ngón tay, trên Nguyễn đeo đầy nhẫn và dây chuyền vàng, bên hông còn đeo mấy cái chuông vàng, trong khi nói chuyện trong miệng kim quang lập lòe, xem ra trong đó cũng không ít răng vàng, từ bề ngoài cho thấy, mười phần là khoe khoang. Thật là cực phẩm mà không ai sẽ nghĩ đến lại là người đứng đầu Võ Đan.
Giờ phút này vẻ mặt của hắn không kiên nhẫn, hiển nhiên đối với sự sợ trước sợ sau của Nguyễn Hữu Lượng rất là bất mãn.
Trương Ba Gió này trông có vẻ hèn mọn như vậy, trang phục lại như một gã hề, tuy là môn chủ một phái nhưng mà lại đối với Nguyễn Hữu Lượng bất kính như thế, làm cho các đệ tử xung quanh không khỏi trợn mắt nhìn người này.
Trương Ba Gió này cũng thấy được sự bất mãn của đám đệ tử Cái Bang, nhưng hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng, căn bản không đáng để ý tới, ngược lại ngạo nghễ nói với Nguyễn Hữu Lượng:
"Nguyễn bang chủ, ngươi đem ba ngàn lượng hoàng kim, mời bổn thượng nhân từ xa đến đấy, không phải là chỉ để đi chơi một đêm chứ! Muốn ta ra tay đối phó với người nào, bây giờ có thể nói rõ ra. Không phải là nhờ ta đối phó với Môn chủ Minh Giáo chứ, đối thủ yếu như vậy ngươi và đám Hoa Sơn, Nga My, Không Động, Thiếu Lâm có thể tự giải quyết, cần gì phải đem hậu lễ mời ta ra tay?"
"Nếu chỉ một môn chủ Minh Giáo thì cũng không nhọc tiên sư ra tay, ta mời tiên sư đối phó chính là ba vị sư thúc của Môn chủ Minh Giáo. Ba người mặc dù đã sớm tuyên bố quy ẩn, nhưng kỳ thật vẫn ẩn cư trong mật thất của Minh Giáo, vượt qua sinh tử quan, bây giờ công lực sợ rằng sớm đã tiến vào đẳng cấp cao siêu, không phải là cao thủ bình thường có thể ngăn cản được, chính là chỗ dựa lớn nhất của Minh Giáo lúc này, cũng là mời tiên sư đối phó với những người này" Nguyễn Hữu Lượng rất khiêm nhường, không có một chút sao lãng nào.
Phải biết rằng Trương Ba Gió này tuy là tính cách phàm tục nhưng quả thật hắn võ công siêu quần, đứng đầu Võ Đan cũng không phải chuyện chơi. Hắn nổi tiếng với hai công pháp là Thái Cực Tự Chế và Khống Bùa Thuật, từng nhiều người thách đấu nhưng đều bị bại trận. Hắn đứng top năm người mạnh nhất hàng ngũ phẩm tông môn.
Hữu Lượng đã chính mắt thấy uy lực của hai loại pháp thuật này làm cho chấn động, biết đối phương chính là người không dễ chọc vào nên muốn giao hảo, kèm tính cách kia thật dễ lợi dụng.
Khi biết Ba Gió rất mê vàng, hắn lập tức cho người đem đến một lượng vàng lớn, cũng có ý nịnh nọt, rốt cục đã đánh động được đối phương, hứa là sẽ ra tay giúp đỡ hắn một lần.
Bởi vậy Nguyễn Hữu Lượng đối với Trương Ba Gió này lúc này cũng giữ lễ vãn bối, đối với vẻ tự cao tự đại tuyệt không dám có ý chán ghét, hắn cũng rất rõ ràng, Ba Gió chưởng môn này cũng không phải một Cái bang của hắn có thể đối kháng được. Cái Bang được cái số lượng thôi chứ chất lượng thì khá xoàng.
Ba Gió chưởng môn sau khi nghe xong, ha ha cười một trận, đợi tiếng cười ngừng lại, hắn mới ngạo mạn nói: "Mấy người tục nhân mà thôi, cứ giao cho ta đi! Cho dù bọn họ công lực cao tới đâu, võ nghệ tới mức nào, cũng không phải là đối thủ phi kiếm và võ công ta tự sáng tạo của ta, ngươi cứ việc yên tâm!"
"Đã có tiên sư người, thù lao của tiên sư ta cũng không dám thất lời, sau khi việc thành, ta tình nguyện đem hai ngàn lượng hoàng kim làm lễ" Nguyễn Hữu Lượng mừng rỡ, vội vàng tăng thù lao lên không ít, hắn cũng biết đối phương cũng không phải hạng người thiện lương gì, dùng vàng nói chuyện vào tốt nhất.
Ba Gió chưởng môn nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn hài lòng gật gật đầu, hiển nhiên đối với Nguyễn đại bang chủ rất là hài lòng.
Đã có sự cam đoan của Ba Gió chưởng môn, kèm với bốn đại cao thủ của Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Nga My, Không Động thì Nguyễn Hữu Lượng cũng không chần chờ, lập tức ra lệnh người của Cái Bang tất cả đều tiến lêи đỉиɦ Minh Giáo, chuẩn bị tấn công Tổng đường Minh Giáo – Minh Giáo điện.
Bởi vì có rất nhiều người xông lên núi, cho nên Nguyễn Hữu Lượng cùng với đệ tử của hắn cũng phải mất một khoảng thời gian mới lên được tới đỉnh núi.
Nguyễn bang chủ lần đầu tiên thấy được tổng điện của kẻ đối đầu, nhưng vẫn bị sự to lớn của Minh Giáo điện làm cho kinh hãi, hắn bây giờ cảm giác thấy Tổng đàn của Cái Bang so với Tổng đàn của người ta, quả thực như là một cái ổ chó, thật sự là thảm không chịu được.
Chỉ thấy trên đỉnh Minh Giáo có một khoảng đất rộng mấy mẫu, trên đó có mấy tòa thạch điện được dựng lên từ những phiến đá xanh cực lớn, một lớn sáu nhỏ.
Mặc dù đang đêm, bởi vì ánh đuốc nhìn không rõ toàn cảnh, nhưng cái khí thế thuần túy là cao lớn, hùng vĩ tráng lệ này, cũng làm người của Cái Bang cùng với các bang phái Thiếu Lâm cũng ngẩn người ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lập tức tiến công, mà chỉ vây quanh mấy tòa thạch điện này, đến một giọt nước cũng không thông.
"Đối phương dù sao cũng là môn phaí đã truyền thừa hơn tám trăm năm, tài lực cũng không phải một bang phái mới quật khởi có thể so sánh được, thật sự là xa xỉ hào hoa!" Nguyễn Hữu Lượng không khỏi thầm nghĩ.
Hắn lập tức ra chủ ý, chỉ cần diệt được Minh Giáo, hắn sẽ lập tức dời Tổng đàn đến đây, chỉ có kiến trúc hùng vĩ như vậy mới có thể phù hợp với thân phận bá chủ một phương như hắn. Tất Nhien đám Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga My, chỉ là bọn đạo sĩ thầy chùa thì hắn không lo, còn Không Động tuy cũng xếp ngũ phẩm nhưng mới tấn thăng, thực lực cùi bắp không so được Cái Bang.
Nguyễn Hữu Lượng nhìn một chút lối vào tối đen của chủ điện, rồi lại nhìn thuộc hạ ở bốn phía xung quanh, rốt cục tay phải cũng chậm rãi đưa lên.
Trong phút chốc, cả tòa Minh Giáo thượng trở nên im lặng không tiếng động, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào tay của hắn, bọn họ đều biết, chỉ cần bàn tay này hạ xuống, cuộc chiến tiêu diệt phòng tuyến cuối cùng Tổng đường Minh Giáo sẽ bắt đầu. Vì sao bốn năm môn phái kia đều nghe lệnh hắn, lý do là hắn chính là kẻ chủ mưu tấn công Minh Giáo, thứ hai các phái còn lại đều là đạo sĩ như Hoa Sơn, Võ Đan, Nga My thì toàn ni cô, Thiếu Lâm thì đám hòa thượng, toàn xuất thân không tranh với đời, Không Động thì chưa đủ trình nên hắn tạm thời làm minh chủ liên minh này.
"Khoan đã".
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trong lối vào tối đen truyền đến một thanh âm lạnh như băng.
Sau đó có tiếng bước chân, từ bên trong truyền ra, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, một trung niên quần áo màu trắng xuất hiện ở lối vào, trên đầu có cắm một thanh mộc trâm, toàn thân trên dưới chỉ có một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, sắc mặt tái nhợt, song hai tròng mắt lại lấp lánh có thần, ánh mắt giống như lợi kiếm đâm thẳng vào lòng người khác, làm cho người ta không lạnh mà run.
Hắn đi ra chừng mười trượng, rồi ngừng lại, chậm rãi đánh giá đám người đang vây xung quanh, trên mặt không chút sợ hãi.
Cuối cùng tầm mắt của hắn, rơi vào cánh tay đang giơ lên cao của Nguyễn Hữu Lượng, sau đó ánh mắt lại từ bàn tay di chuyển sang mặt của Nguyễn Hữu Lượng.
"Nguyễn Hữu Lượng" Người trung niên này gọi thẳng ra tên của Nguyễn đại bang chủ.
"Trương Vô Kỳ" Nguyễn Hữu Lượng cũng không yếu thế gọi ra thân phận của đối phương. Hắn là giáo chủ Minh Giáo hiện tại và cũng là hậu nhân của Trương Vô Kỵ võ công cũng thuộc tầm xuất sắc.
"Nói đến, hai người chúng ta thân là chúa tể một phương, nhưng thật ra lần đầu tiên mặt đối mặt gặp nhau, có phải hay không, Trương đại môn chủ!" Nguyễn Hữu Lượng dùng một loại giọng điệu đặc biệt, trên khóe miệng nổi lên vẻ trào phúng, sau đó từ từ đưa bàn tay phải rụt trở về.
Trương Vô Kỳ không chút biểu tình nhìn Nguyễn Hữu Lượng, không nói lời nào, không khí tựa hồ bắt đầu khẩn trương.
"Trương môn chủ một mình ra đây, chẳng lẽ là định đầu hàng sao?" Nguyễn Hữu Lượng thanh âm có vẻ cười cợt, cười nói.
"Không sai, ta vốn định cùng ngươi thương lượng về việc đầu hàng" Minh Giáo Môn chủ Trương Vô Kỳ, giống như người băng lạnh lùng hồi đáp.