Chương 1: Từ xa đến đón

Edit: Vivian

Edit lần 2: Chiêu

“Alo, xin chào, xin hỏi là cô Hoành Nguyệt đúng không?”

Hơn chín giờ sáng, Hoành Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại đến từ thành phố Nam Hà. Đầu kia điện thoại là giọng nam trung niên, tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn, mang theo nét chất phác của khẩu âm địa phương.

Hôm nay tờ mờ sáng Hoành Nguyệt mới thϊếp đi, ngủ chưa được bốn tiếng, lúc này bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tim cô đập nhanh như đánh trống, đầu óc mê mang như bị nhét nhúm bông ẩm vào, cảm giác nặng nề.

Máy điều hòa không khí phát ra tiếng vận hành nhỏ xíu, gió lạnh thổi vù vù, cô cuộn mình trên giường, mí mắt như dính cao su, cầm điện thoại mơ màng đáp lại ba chữ, “Đúng là tôi…”

Giọng cô khàn khàn, thều thào không ra hơi.

Đầu kia nghe thấy cô trả lời, cảm xúc hết sức kích động, “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng liên lạc với cô được, cô Hoành, tôi là thôn trưởng thôn An Ninh thành phố Nam Hà, gọi cho cô để thương lượng chuyện về em trai cô Lâm Hành một chút.”

Em trai, cô có em trai ở đâu ra?

Hoành Nguyệt nhíu mày lại, cô mở hí mắt ra, nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị khu vực thị trấn “Tô An Nam Hà”, cô trả lời, “Xin lỗi, chú gọi nhầm rồi.”

Nói xong cô cũng cúp máy.

Cô cho rằng đây là cuộc gọi lừa đảo, không nghĩ gì nhiều. Vì để không bị đánh thức nữa, cô bật chế độ im lặng, để điện thoại sang một bên rồi nhắm hai mắt lại.

Tuy nhiên nằm yên gần một tiếng, trừ huyệt thái dương cứ nhảy lên đau nhói, càng ngày càng nhức đầu thì cô không hề buồn ngủ.

Hoành Nguyệt cam chịu số phận cầm lấy điện thoại, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ cùng mấy tin nhắn.

Cuộc gọi nhỡ đến từ số vừa nãy cô cho là lừa đảo, mấy tin nhắn chưa đọc cũng đến từ số đó.

Thời buổi này lừa đảo cố chấp vậy sao?

Hoành Nguyệt cảm nhận được chỗ khác thường theo bản năng.

Cô mở tin nhắn lên xem thử, đập vào mắt là một bức ảnh giấy chứng nhận, tấm hình gần như chiếm lấy toàn bộ màn hình điện thoại, trên đó là một thiếu niên khôi ngô, nhìn mới chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Giấy chứng nhận được chụp lại bằng điện thoại rồi gửi cho cô, chất lượng không quá tốt, ảnh hơi mờ. Có điều vẫn thấy người trong hình có đôi mắt đen nhánh, mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím, nhìn ống kính với vẻ vô cảm.

Tuy nhiên, tấm hình này khiến Hoành Nguyệt sững sờ mất nửa phút, bởi vì gương mặt trong bức ảnh… có nét hao hao giống bố dượng đã qua đời của cô.

Giống như là, như là một cặp bố con.

Hoành Nguyệt ngồi dậy suy tư, cô bật đèn trên đầu giường, xem hai tin nhắn mấy trăm chữ ngoài bức ảnh.

Tin nhắn nói thiếu niên trong hình tên là Lâm Hành, đang học trung học, ông bà nội lần lượt qua đời nên hiện giờ bên cạnh không có người giám hộ.

Người gửi tin nhắn cho cô là trưởng thôn của thôn, vì sắp tựu trường rồi, Lâm Hành phải xin trợ cấp quốc gia.

Nhưng lại nhận được thông báo không thể xin được, sau đó điều tra mới phát hiện trên pháp luật, Lâm Hành vẫn còn mấy người thân.

Bố, mẹ kế và chị kế. Nhưng trong số đó chỉ liên lạc được với người chị gái, cũng chính là Hoành Nguyệt.

Lâm Hành xin trợ với thông tin gia đình là mồ côi, không đúng với sự thật, căn cứ theo điều kiện thì không xin trợ cấp được, vì vậy cũng không thể đi học.

Chuyện này cũng chưa vào đâu, vấn đề chủ yếu là, đến giờ Lâm Hành vẫn chưa phân hoá, luật pháp yêu cầu trẻ vị thành niên chưa phân hoá phải ở chung với người giám hộ, nếu không sẽ lấy danh nghĩa bảo vệ để đưa vào trại trẻ vị thành niên.

Nhưng cái nơi đó, thật ra cũng không khác gì trại trẻ mồ côi.

Trưởng thôn nói rất thành khẩn, cứ thỉnh cầu mãi, tin nhắn không yêu cầu Hoành Nguyệt gánh vác trách nhiệm chăm sóc Lâm Hành, chỉ mong cô hỗ trợ liên lạc với bố của Lâm Hành.

Hiển nhiên đối phương vẫn chưa biết, bố của Lâm Hành là Lâm Thanh Nam đã qua đời vào nửa tháng trước.

Hoành Nguyệt để điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn khoảng không một lúc lâu, cô bước xuống giường, lấy quyển sổ hộ khẩu trong ngăn tủ ra.

Mẹ Hoành Nguyệt và Lâm Thanh Nam kết hôn vào mười hai năm trước, cho tới giờ Hoành Nguyệt chưa từng nghe nói Lâm Thanh Nam còn có một đứa con trai, mẹ cô cũng không đề cập tới.

Hai người họ lần lượt qua đời vào một năm trước và nửa tháng trước, cô vẫn chưa đi làm giấy khai tử, lúc này mở sổ hộ khẩu ra xem thử, mới phát hiện trên sổ hộ khẩu viết rõ ràng bốn người.

Lật qua ba trang đầu tiên, phía sau là những tờ chưa ghi, Hoành Nguyệt ước lượng độ dày của sổ hộ khẩu, phát hiện không đúng, cẩn thận lật qua lật lại lần nữa, cô mới phát hiện có tờ giấy mỏng gấp lại kẹp phía trong, rút ra xem thử, bất ngờ là tờ khai hộ khẩu Lâm Hành, địa chỉ hộ tịch trùng khớp với tin nhắn.

Bỗng nhiên biết mình có một đứa em trai về mặt pháp luật, Hoành Nguyệt không vui cũng chẳng buồn, cũng không có cảm giác oán trách vì bị giấu diếm.

Cô để tờ khai hộ khẩu Lâm Hành vào trong lại, cánh môi mấp máy, bỗng nhiên thở ra một hơi rất chậm, như là cảm thấy chuyện này hoang đường quá đỗi, nhưng lại không thể nào trốn tránh ý thức trách nhiệm.

Cô nhìn ảnh Lâm Hành trong điện thoại, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, phát ra tiếng “cộp, cộp”, không biết đang nghĩ gì.

Đuôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, gương mặt thiếu niên ngây ngô trên màn hình sáng ngời phản chiếu trong mắt cô, sau năm phút lặng im, Hoành Nguyệt bấm điện thoại.

. . .

Hoành Nguyệt ở thành phố Bắc Châu cách thành phố Nam Hà hơn hai nghìn cây số, hôm sau cô xuống máy bay, lập tức đi thẳng đến thôn An Ninh.

Cô và trưởng thôn gặp nhau ở nhà văn hoá, chào hỏi vài câu đơn giản, hai người đều muốn giải quyết nhanh chuyện này nên không nói nhiều, cùng nhau đi đến nhà Lâm Hành .

Đến nhà Lâm Hành cần đi qua một đoạn đường mòn, xe không vào được, dưới thời tiết gần ba mươi độ, Hoành Nguyệt che ô, cảm giác lớp trang điểm trên mặt sắp tan chảy luôn rồi.

Trưởng thôn là một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa, gặp được Hoành Nguyệt, trên đường đi ông rất vui mừng, ngoài sáng trong tối đều khen Lâm Hành, cứ như lo Hoành Nguyệt sẽ đột nhiên đổi ý.

“Lâm Hành là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, trước đây sức khoẻ ông bà nội thằng bé không tốt, đều nhờ thằng bé chăm sóc cả, hai người già mặc dù nhiều bệnh, nhưng lúc đi cũng không tính là đau khổ, chẳng qua đáng thương cho Lâm Hành, một mình không nơi nương tựa, không ngờ giờ bố thằng bé cũng đi rồi, ôi…”

Giọng trưởng thôn hơi nặng tiếng địa phương, lúc thì nói tiếng phổ thông bập bẹ, lúc thì nói tiếng địa phương, Hoành Nguyệt nghe chỉ hiểu đại khái, nhưng cô không cắt ngang, yên lặng đi theo sau trưởng thôn mà nghe, thi thoảng đáp một câu xem như phụ hoạ.

Hiện giờ chưa khai giảng, trên đường gặp phải mấy đứa trẻ hơn mười tuổi núp dưới mương ruộng hút thuốc, mái đầu đen thui như mọc lên từ bờ ruộng.

Hoành Nguyệt không hề phát hiện, trưởng thôn gào lớn với mấy đứa nhỏ, “Tam Oa Tử! Có phải cháu lại dẫn mấy đứa kia đi hút thuốc không! Lát nữa chú sẽ nói với mẹ cháu!”

Hoành Nguyệt bị tiếng gào đầy hùng hồn của trưởng thôn dọa sợ, cô nâng cao cái ô nhìn theo phía trưởng thôn đang gào, trông thấy vài bé trai quần áo lấm lem bùn đất nhô lên nửa người từ mương ruộng, đang luống cuống dí điếu thuốc xuống đất.

Hiển nhiên mấy đứa trẻ là kẻ tái phạm, không trốn cũng không chạy, có một đứa đang cười đùa cợt nhã cầu xin trưởng thôn tha thứ, hiển nhiên chính là “Tam Oa Tử” .

Trong số mấy đứa bé, có hai đứa mặt còn bụ bẫm, chắc không quá mười tuổi. Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, có lẽ sợ bị mách người nhà, không dám lên tiếng.

Chỉ có đứa bé tên “Tam Oa Tử” đứng cao nhất, giọng cũng lớn, nói, “Chú Lý đừng nói với mẹ cháu mà, lần sau cháu không dụ dỗ mấy đứa này nữa…”

Lúc nói chuyện cậu ta loạng choạng, hình như dưới chân dẫm phải đá.

Hiển nhiên trưởng thôn không tin lời cậu ta nói, vừa dẫn Hoành Nguyệt đi tiếp vừa giáo huấn trong miệng, “Đây là lần thứ mấy cháu nói vậy rồi, thứ tốt không học, sao cứ đi học mấy thói hư tật xấu thế hả!”

Một đứa bé nhìn thấy Hoành Nguyệt sau lưng trưởng thôn, đột nhiên đưa tay kéo Tam Oa Tử, nhỏ giọng nói, “Anh, anh nhìn chị đó kìa…”

Tam Oa Tử nghiêng người nhìn Hoành Nguyệt sau trưởng thôn, bất ngờ đối diện với ánh mắt của cô, cậu ta “Ủa…?” một tiếng, ánh mắt tò mò di chuyển qua lại trên người Hoành Nguyệt.

Hoành Nguyệt không né tránh, thoải mái nhìn cậu ta, cho đến khi thằng nhóc từ từ đỏ mặt.

Trong tay cô cầm ô che nắng, một tay khác xách túi, trên người mặc chiếc váy dài tới mắt cá chân màu xanh nhạt, dưới chân đi đôi giày năm phân gót mảnh đính vụn kim cương.

Mái tóc đen dài buộc lên, cô trang điểm tinh xảo, da trắng cao gầy, dù là khí chất hay phong cách ăn mặc, nhìn thế nào cũng không giống người trong thôn, đứng trên con đường nhỏ cạnh bờ ruộng, có cảm giác không ăn nhập rồi lại thấy thần bí.

Thôn nhỏ ở nông thôn như là một đại gia đình ai cũng quen nhau, bị người nhà mắng với bị người khác nhìn mình ăn chửi là hai chuyện khác nhau, những đứa trẻ nhìn Hoành Nguyệt, nhận ra cô tới từ vùng khác, không hẹn mà cùng nhìn nhau mấy lần, sau đó cười đùa co cẳng chạy như trâu con.

Trưởng thôn thở dài vì rèn sắt không thành thép, thấy Hoành Nguyệt nhìn bóng dáng mấy đứa trẻ đi xa, ông vội vàng giải thích, “Cô Hành đừng lo lắng, đứa nhỏ Lâm Hành không như vậy. Thằng bé không hút thuốc lá không đánh nhau, học giỏi nữa, người trong thôn ai gặp cũng khen, đâu giống mấy đứa học hành không ra gì này, cả ngày không chịu học hành, cứ chạy lung tung khắp nơi…”

Ông lau mồ hôi, tức giận vặn cái bình giữ nhiệt trong tay ra uống một hớp.

Hoành Nguyệt thu lại ánh mắt, nhìn con đường gập ghềnh không bằng phẳng dưới chân, giọng cô bình thản, “Không sao ạ, chú đừng lo lắng, cháu đã đồng ý sẽ chăm sóc Lâm Hành thì sẽ không đổi ý.”

Trưởng thôn yên lòng, nói liền mấy tiếng, “Tốt, tốt, vậy thì tốt…”

Trên đường đến nhà Lâm Hành, họ còn gặp phải vài thôn dân làm việc ngoài đồng ruộng, không giống với quan hệ hời hợt lạnh nhạt ở thành phố, người trong thôn quen biết lẫn nhau, gần như lần nào nhìn thấy trưởng thôn cũng phải lên tiếng chào hỏi, thuận miệng trò chuyện đôi câu.

Họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đến từ thành phố che ô đi theo sau trưởng thôn thì đều lấy làm lạ, hỏi Hoành Nguyệt là ai.

Trưởng thôn cũng không giấu giếm, vui vẻ nói, “Đây là chị của Lâm Hành, tới đón thằng bé lên thành phố ở.”

Hoành Nguyệt cười gật đầu với người dân trong thôn, chỉ nói một câu “Chào các cô chú ạ”, cũng không nói nhiều.

Đi qua một đoạn đường đất xem như bằng phẳng khô ráo, trưởng thôn chỉ căn nhà ngói ở xa xa bên kia đồng ruộng, nói với Hoành Nguyệt, “Ở ngay kia, sắp tới rồi.”

Hoành Nguyệt chĩa mũi giày xuống đất xua đuổi con muỗi nhỏ bay tới, khách sáo nói, “Vâng, vất vả cho chú rồi ạ.”

“Không sao, không sao,” Trưởng thôn xua tay, thở dài nói, “Trước đó không liên hệ được ai, Lâm Hành nói với chú không cần phải để ý đến thằng bé. Ôi, một đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, chịu biết bao nhiêu khổ cực, còn một năm nữa phải thi đại học rồi, tiền đồ ổn thỏa rộng mở đang ở ngay trước mắt, sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ được.”

Trưởng thôn nhớ tới gì đó, thở dài, “Thằng bé vẫn chưa biết cháu sắp tới đâu, bố thằng bé ném thằng bé ở lại đây, bao nhiêu năm qua chưa từng về một lần, năm bà nội bệnh nặng, Lâm Hành còn lên thành phố đi tìm ông ta, nhưng không biết có phải không tìm được không, thằng bé lại ảo não quay về. Nếu cháu không đến, chắc sau này thằng bé chỉ có thể sống một mình…”

Trong mắt trưởng thôn, đứa trẻ nghèo khổ như Lâm Hành đột nhiên có thêm một người chị giàu có hảo tâm ở thành phố, ông vui vì cậu, nhưng cũng thấy tiếc nuối.

Hoành Nguyệt có kể tình hình bố Lâm Hành và mẹ cô, nhìn Hoành Nguyệt là biết gia đình cô giàu có, được ăn học đàng hoàng, trưởng thôn phỏng đoán mẹ cô cũng không thể nghèo được, kẻ làm bố tái hôn trải qua ngày lành, lập tức vứt bỏ đứa con ruột, chuyện gì đây chứ…

Nhưng mấy lời này ông chỉ nghĩ thầm trong đầu, không tiện nói trước mặt Hoành Nguyệt.

Đến gần, Hoành Nguyệt mới phát hiện căn nhà ngói không chỉ có một gian, mà là mấy gian nhà đá đen được tu bổ lại, song song với nhau, một gian trong đó chứa củi khô, đồng ruộng xung quanh trồng đầy cây ngô.

Bây giờ đang là cuối tháng tám, cây ngô xanh đậm mọc cao chót vót trong đất, đúng lúc thời tiết đang đẹp.

Cửa nhà đóng lại, cửa không khóa, nhưng hiển nhiên người không ở nhà.

“Ôi chao?” Trưởng thôn tiến lên chạm vào cái khóa, lấy làm lạ, “Giữa trưa hè không ở nhà ngồi, đi đâu rồi nhỉ?”

“Lâm Hành… Lâm Hành…” Trưởng thôn lớn tiếng gọi cậu.

Gọi hai tiếng, trong ruộng ngô sau nhà bỗng nhiên có bóng dáng cao gầy ngoi lên, cậu sải bước ra khỏi ruộng ngô, “Chú Lý, cháu ở đây.”

Cậu giơ tay lau mồ hôi trên trán, để quả ngô mới bóc một nửa trong tay vào sọt rồi đi về phía trưởng thôn, “Tìm cháu có chuyện gì không…

Lâm Hành còn chưa dứt lời thì đột nhiên dừng lại. Cậu nhìn Hoành Nguyệt đứng sau trưởng thôn cách mấy mét, nét mặt vừa ngây ngẩn vừa khϊếp sợ.

Phản ứng đó rất kỳ lạ, không giống phản ứng của người mới lần đầu gặp nhau, giống như biết Hoành Nguyệt, nhưng lại cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của cô.

Hoành Nguyệt không lên tiếng, cô đang tranh thủ đánh giá cậu.

Người trước mặt nhìn lớn hơn ảnh trên giấy chứng nhận chút, con trai ở tuổi này mỗi ngày mỗi khác, chỉ hơn một, hai tuổi, nhưng nhìn đã không còn nét ngây thơ của trẻ con.

Thời tiết nóng nực, Hoành Nguyệt không ngờ giữa trưa Lâm Hành còn ra đồng làm việc, Hoành Nguyệt liếc nhìn bốn phía, ruộng ngô này lớn chừng hai sân bóng rổ, nửa ngô trong số đó đã được hái.

Lâm Hành mặc áo ngắn tay cùng quần dài, trên quần áo dính râu ngô màu vàng, mặt lấm lem đất vàng, vành tai cũng có, không khác gì những thôn dân dưới ruộng bắp cô gặp trên đường.

Chỗ khác biệt duy nhất, có lẽ so sánh với những thôn dân độ tuổi bán trăm đó thì cậu còn quá trẻ.

Cả người cậu như bốc hơi nóng, từng giọt mồ hôi lấp lánh không ngừng chảy từ gò má xuống cổ, quần áo trên người dính mồ hôi ướt đẫm, dán sát vào eo hông bụng trước, dưới tia nắng giữa trưa, có thể thấy rõ đường nét cơ bắp vừa phải.

Thân hình Lâm Hành rất cao, vai lưng thẳng tắp, không chừng còn cao hơn cây ngô dưới ruộng một cái đầu, chắc khoảng mét chín, Hoành Nguyệt đi giày cao gót cũng phải ngửa đầu nhìn cậu.

Có điều cậu gầy, vô cùng mảnh khảnh, đường nét gương mặt cũng vì vậy mà sắc sảo hơn, con ngươi cậu đen láy, lúc không nhìn người ta thì cho cảm giác lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thẳng vào cô thì lại cảm thấy vô cùng ngoan ngoãn.

Cũng đẹp trai đó chứ…

Trưởng thôn thấy Lâm Hành nhìn cô không chớp mắt, cười bước sang bên cạnh một bước, để cho hai người mặt đối mặt, “Sao nào, choáng rồi à, biết đây là ai không?”

Lâm Hành được lời nói của ông thức tỉnh, đột nhiên tỉnh táo lại, cậu nghiêng đầu né tránh ánh mắt Hoành Nguyệt, hàng mi dài hơi run lên, cậu gật đầu, “… Biết ạ.”

“Biết?” Trưởng thôn lấy làm lạ, “Sao cháu biết được, chú nhớ chú chưa nói với cháu mà, người khác nói cho cháu biết hả?”

Hai người đột nhiên nói bằng tiếng địa phương, Hoành Nguyệt nghe mà không hiểu gì, chỉ thấy Lâm Hành đưa mắt nhìn xuống, nói lúng búng một chữ “vâng”.

Trưởng thôn cũng không suy nghĩ nhiều, ông vỗ vai Lâm Hành, nói thẳng, “Nếu biết, vậy cũng đừng làm việc nữa, cháu dọn đồ đi đi.”

Không trách trưởng thôn sốt ruột, là Hoành Nguyệt nói tốt nhất giải quyết chuyện thoả đáng trong một ngày, cô không có ý định ở lại thôn qua đêm.

Lâm Hành vừa mới nói “Biết”, lúc này nhìn trưởng thôn với vẻ nghi hoặc, cậu nghiêm túc hỏi, “Dọn gì ạ?”

“…”

“Trời! Cái thằng bé này, không phải cháu nói biết hả? Người ta từ xa đến đón cháu, cháu còn đứng đực ra đây,” Trưởng thôn khẽ đẩy cậu một cái, “Đi thôi, vào nhà nói, hôm nay nóng chết đi được.”

Lâm Hành vẫn mù mờ không hiểu gì, nhưng nghe thấy vậy, cậu vội nhìn thoáng qua Hoành Nguyệt, thấy cổ cô đổ lớp mồ hôi mỏng, cậu hơi nhíu mày lại.

___________

Chiêu: Truyện thuộc thể loại ABO nên sẽ bao gồm các từ đặc trưng, với những bạn lần đầu đọc thể loại này thì có thể search từ khoá "Các thuật ngữ trong truyện ABO" để tìm hiểu trước, đọc truyện cho dễ hiểu nhen.