Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, một cảm giác thư thái bao trùm Bộ Thư.
Cậu nhấp lưu file rồi lười biếng nằm ra bàn. Đồng hồ điện tử hiện 0 giờ 43 phút. Cậu che miệng ngáp chảy cả nước mắt rồi âm thầm vui vẻ nhìn trái quýt màu da cam đặt ở góc bàn.
Bộ Thư nhẩm tính hạn chót nộp bài, sắp xếp ngày in bản thảo cho Thẩm Hi Quang xem. Cậu muốn anh sẽ là người đầu tiên đọc tác phẩm trước khi đem nộp.
Cuộc thi viết thường niên dành cho học sinh, sinh viên được thành phố khởi động từ giữa tháng sáu đến tháng chín. Mấy năm trước anh hai rủ cậu thi chung cho vui, ai ngờ đoạt giải nên năm nào Bộ Chấp cũng thúc cậu nộp bài.
Mặc dù Bộ Thư không rõ là mình thích viết hơn, vẽ hơn, hay bóng rổ hơn nhưng một khi đã làm gì thì cậu muốn làm cho đến nơi đến chốn.
Lần này Bộ Thư có chút mong ngóng mình sẽ đoạt giải, xem như để làm quà cho anh. Cho dù không có thì cậu vẫn sẽ tự mua quà cho anh. Anh xứng đáng được nhận quà.
Con số điện tử trên đồng hồ nhảy lên 0 giờ 46 phút, Bộ Thư vươn tay xoa xoa sau gáy nhìn bức tranh chì vẽ những tán ba tiêu.
Không biết ngoài quýt ra thì anh thích gì nhỉ?
Thẩm Hi Quang mở tủ lạnh, phát hiện nửa viên sô-cô-la từ tối hôm qua đã biến mất.
Hẳn là Thẩm Miên đã ăn. Có lẽ sau khi rửa bát thì anh ta cảm thấy mất sức. Từ nhiều năm về trước, bọn họ đã phát hiện ra việc luân phiên chuyển đổi giữa các nhân dạng cũng tiêu tốn năng lượng.
Mặc dù cùng một thân thể nhưng Thẩm Hi Quang vẫn không thích các nhân cách khác ăn chung, dùng chung đồ với mình. Anh nhíu mày để lại lời nhắn cho Thẩm Miên rồi đi ra ngoài.
Giang Thành Văn đợi sẵn ở cửa thang máy. Hắn đưa anh đến bệnh viện kiểm tra theo lịch hẹn.
Thẩm Hi Quang thay đồ bệnh nhân rồi nằm lên băng ca, thả lỏng tinh thần chuẩn bị chụp cắt lớp phát xạ*. Y tá bôi bông gòn thấm thuốc lạnh lẽo lên cánh tay. Anh nhắm chặt mắt, cơ thể gồng cứng khi mũi tiêm cắm vào tĩnh mạch rồi rút ra. Y tá dặn anh hạn chế cử động trong lúc chờ thuốc khuếch tán khắp cơ thể.
* Chụp PET.
Anh nhìn trần nhà xanh lơ, thần trí mơ màng, cảm thấy cơ thể như một miếng thịt sống đỏ hỏn nằm trên thớt, chỉ cần động đậy một chút là sẽ trôi tuột vào cống sâu không thấy đáy.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Hi Quang chẳng thấy có gì khác biệt giữa mười phút và một tiếng đồng hồ. Bọn họ đưa anh vào cái buồng trắng toát, tiếng máy chụp chiếu sắc lạnh vang lên.
Khi xuống khỏi băng ca, Thẩm Hi Quang có hơi choáng váng như thiếu máu. Bác sĩ phải để anh ngồi một lúc rồi gọi Giang Thành Văn đưa anh ra ngoài.
Trong khi đợi kết quả, hắn đưa anh đi ăn trưa ở một quán ăn gia đình không quá xa bệnh viện. Còn sớm nên quán không đông lắm, bọn họ ngồi ở khu vực tương đối kín đáo. Thẩm Hi Quang để Giang Thành Văn tùy ý gọi món.
Có lẽ là do thấy anh xanh xao ốm yếu nên hắn gọi một phần cơm thịt bò và nước xúp hầm rau củ.
Thẩm Hi Quang rủ mắt nhìn mười ngón tay chằm chằm, hoàn toàn không tập trung vào những gì đang diễn ra trên bàn ăn. Phục vụ bê món ra và chúc ngon miệng khiến anh giật mình bàng hoàng một lúc.
“Cậu không sao chứ?” Giang Thành Văn hỏi.
Thẩm Hi Quang lơ đễnh cầm muỗng lên, ban đầu vẫn chưa để ý song sau khi cắt thịt bò và nhìn thấy phần nửa sống còn đỏ ở mặt trong, anh tự nhiên buồn nôn không thể kiềm chế. Giang Thành Văn đứng phắt dậy vòng qua ghế vỗ lưng anh.
Do phải chụp chiếu nên sáng giờ Thẩm Hi Quang chưa ăn gì, nôn cũng không ra gì ngoài nước với dịch.
Sau đó, bọn họ thanh toán bàn ăn trưa còn nguyên vẹn chưa động vào rồi quay lại bệnh viện.
Thẩm Hi Quang buộc phải truyền dinh dưỡng bởi không thể ăn uống gì. Khi túi dịch sắp cạn, Tần Cố cầm phim chụp não bộ của anh ngồi xuống bên giường, nét mặt không vui cũng không buồn. Y đẩy gọng kính nhìn những tấm phim, vừa nói vừa dùng ngón trỏ khoanh vùng khu vực: “Chất xám bên trái mở rộng nhưng phía bên phải tương đối nhạt màu. Tôi đoán việc học của cậu tiến triển khá thuận lợi. Hạch hạnh nhân* không quá nhạy cảm, chứng tỏ cảm xúc của cậu tuần qua tương đối ổn định. Tuy nhiên… hồi hải mã* có vẻ hoạt động quá mức.”
* Hạch hạnh nhân (amygdala) thuộc hệ viền của não bộ, có liên quan đến chức năng xử lý cảm xúc và cảm giác gây hấn (aggression). Hạch hạnh nhân của những người bị trầm cảm rất nhạy cảm.
Hồi hải mã (hippocampus) cũng thuộc hệ viền, có hình dáng như con cá ngựa, có liên quan đến chức năng học tập và lưu trữ trí nhớ. Tổn thương hồi hải mã có thể dẫn tới mất trí nhớ dài hạn.
Ngón tay của y lật từng tấm phim rồi sắp lại để qua một bên. Y quan sát người thiếu niên trên giường thật kỹ, nụ cười trên môi ôn hòa và kiên nhẫn: “Bây giờ chúng ta sẽ làm một hoạt động đơn giản. Tôi sẽ hỏi những câu hỏi về những việc chúng ta đã trải qua trong ba tháng qua và cậu sẽ trả lời chúng, nhé?”
Thẩm Hi Quang cong ngón tay vò drap trải giường, ánh mắt tối lại: “Công việc của anh chỉ là quản lý triệu chứng và thuốc của tôi.”
“Kiểm tra trí nhớ của cậu cũng là trách nhiệm của tôi. Tôi rất sợ sẽ có ngày cậu tới đây và hỏi tôi là ai.” Tần Cố nhẹ nhàng ấn vai người thiếu niên, giọng điệu toát lên vẻ uy quyền: “Đừng ép tôi phải dùng đến biện pháp cưỡng chế.”
Thẩm Hi Quang nằm xuống, khó chịu nghiêng đầu, thấy bốn con chim bồ câu đang đậu trên bậu cửa bên ngoài đột ngột bay đi.
Tần Cố ra hiệu cho Giang Thành Văn rời khỏi, nói: “Theo quy trình nhé, cho tôi biết tên của cậu?”
“Thẩm Hi Quang.”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Lần đầu cậu gặp tôi là khi nào?”
“Tuần thứ ba của tháng sáu.”
“Lúc đó cậu đã làm gì?”
“Tự sát…” Tiếng nói của thiếu niên giảm xuống, như thì thào lẩm bẩm. Đôi mắt đen kịt hướng ra cửa sổ mất dần thần thái.
Đến câu hỏi thứ mười ba, Tần Cố không nghe thấy tiếng đáp lại. Người thiếu niên trên giường nhắm mắt, đầu mày cau chặt, khi tỉnh lại thì thần thái đã thay đổi hoàn toàn.
Lòng Tần Cố chùng xuống, thanh điệu nhẹ hơn như e sợ làm đối phương giật mình, quay lại câu hỏi đầu tiên, “Tên của cậu là gì?”
“Thẩm Miên.” Anh rướn khóe môi, phảng phất vẻ bất đắc dĩ: “Bác sĩ, trước khi chúng ta tiếp tục kiểm tra thì có thể cho tôi ăn gì đó không? Dạ dày tôi đau quá.”
Tần Cố trầm mặc chốc lát đoạn đứng dậy, tuy vẫn mỉm cười nhưng ngữ khí nặng nề: “Dĩ nhiên là được.”
…
Theo như hồ sơ, Thẩm Miên là nam giới, hơn hai mươi tuổi, là một nhân dạng có tính xã hội cao. Đánh giá: Có thể hợp tác.
“Hãy cho tôi biết cách các cậu phân biệt bản thân với những nhân dạng khác.”
Thẩm Miên đan hai tay vào nhau dựa vào ghế, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Chúng tôi nhất trí với nhau là sử dụng màu sắc để phân biệt. Màu xanh lá là tôi, màu vàng là Hi Quang… và màu đỏ là Thẩm Dã.”
“Những màu sắc đó có ý nghĩa gì với các cậu không?”
“Tôi nghĩ là không, đơn giản là sở thích của chúng tôi.”
“Vậy mỗi người có những sở thích riêng biệt gì?”
“Hi Quang thích đọc sách và vẽ tĩnh vật. Tôi thích nghe nhạc và trồng cây. Thẩm Dã thích thịt bò và tô màu sách tranh.”
“Tại sao nói đến Thẩm Dã, cậu lại đề cập đến thức ăn còn hai nhân dạng kia thì không?”
“Chuyện này…” Thẩm Miên hơi nghiêng đầu, ánh mắt như bị một lớp màng che phủ: “Thẩm Dã rất thích thịt bò. Tôi không hiểu vì sao nó thích đến vậy. Mỗi lần xuất hiện, nó luôn đòi tôi làm bít-tết cho mình. Nhưng Hi Quang lại cực kỳ ghê tởm thịt sống.”
“Còn gì không? Như lý do cậu Hi Quang ghét thịt sống?”
Người thiếu niên nhíu mày: “Xin lỗi, tôi cũng không nhớ rõ vì sao cậu ấy ghét thịt sống. Tuy đã cùng nhất trí nhưng chúng tôi vẫn giữ những bí mật riêng tư với nhau.
“Ai cũng vậy mà, luôn có bí mật…”
…
Bảng xếp hạng điểm thi thử lần hai được niêm yết ngay trước ngày nhập học. Bộ Thư tìm thấy tên mình ở tầm khoảng giữa bên trên, xem như thở phào.
Nhưng Lữ Gia không may mắn như vậy. Điểm tổ hợp của cậu ấy bị môn Hóa kéo xuống, con điểm Tiếng Anh đạt tuyệt đối cũng không thể khiến cậu chàng vui nổi.
“Tớ không muốn về nhà!” Lữ Gia mếu máo nhét thẳng tờ in bảng điểm vào cặp, mặc cho nó bị nhăn.
Bộ Thư đứng dưới đèn LED chụp bảng điểm gửi cho bố mẹ rồi quay lại an ủi cậu bạn: “Hay chúng ta đi đâu giải trí đi.”
Nghe vậy cậu chàng liền tươi lên hẳn, hào hứng túm lấy quai balo của Bộ Thư: “Tại quảng trường thương mại đang tổ chức hội chợ âm nhạc đấy! Hôm nay mẹ tớ về muộn, ta đi xem đi!”
Bộ Thư bị túm cho nghiêng ngả, đáp lại một tiếng đoạn đuổi bắt với Lữ Gia chạy ra trạm xe buýt ở cuối đường. Gió mát lùa vào áo đồng phục tuột khỏi lưng quần. Hai thiếu niên cứ thế vứt hết mọi việc không vui ra sau đầu.
Mẹ của Lữ Gia là giảng viên bộ môn Chính trị tại một trường Đại học danh tiếng. Bà đặc biệt nghiêm khắc trong việc giáo dục con. Vì vậy, tuy Lữ Gia hoạt bát, năng động trong thi đua nhưng rất hiếm khi được tham gia các sự kiện giải trí ngoài lề giáo dục.
Bộ Thư tuy không bị ngăn cấm nhưng cậu thích yên tĩnh hơn là tụ tập.
Lúc hai cậu xuống xe buýt là gần chín giờ. Từ cách mấy chục mét đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình hòa với âm thanh hò hét.
Trước cổng vào trung tâm thương mại có một tấm bảng đèn LED lớn chạy hình ảnh các ca sĩ, ban nhạc điểm nhấn tối nay. Khuôn viên quảng trường đông nghịt người, nam nữ lẫn lộn, lắc lư như cá diếc sang sông. Đèn màu đảo quanh.
“Ối!”
Bộ Thư ngẩng lên khỏi di động, nhìn thấy người té ngã trong đám đông ngay lập tức – vì cô ấy cũng mặc đồng phục. Cậu sợ người ta dẫm nhầm lên bạn ấy nên vội vàng len qua dòng người, kéo cô ấy dậy.
“Cậu có sao không?” Bộ Thư thấy đồng phục của cô ấy quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra tên trường.
Nữ sinh ôm khuỷu tay gật đầu: “Không sao, cảm ơn cậu.”
“A, học sinh Thành Nhân.” Cô ấy ngạc nhiên nhìn cậu rồi đè váy cúi xuống nhặt túi, đứng thẳng dậy vén tóc, vươn tay ra: “Tớ ở trường Tiên Lễ, Lê Khả Khả, lớp 12.”
Giọng cô ấy phải nâng rất cao vì xung quanh quá ồn.
Lúc này, Bộ Thư mới sực nhớ Tiên Lễ là trường cấp ba cũ của đàn anh Thẩm.
Áo sơ mi và chân váy ca rô trắng xen đỏ tôn lên làn da trắng trẻo. Tóc dài, người nhỏ, cô bạn này trông dễ thương lắm.
“Bộ Thư, lớp 12.” Cậu cũng bắt tay cô ấy.
“Cậu đến đây một mình à?” Buông tay ra, Lê Khả Khả tò mò nhìn cậu từ trên xuống dưới.
“Không, bạn tớ…” Bộ Thư quay đầu nhìn quanh quất tìm Lữ Gia: “… Mất tích rồi.”
Cậu nhíu mày móc điện thoại nhắn tin cho Lữ Gia rồi tính đi tìm. Lê Khả Khả cũng ngỏ ý muốn giúp nên cả hai đi chung. Nhạc ồn át mất tiếng gọi của Bộ Thư. Hai cậu hiếm khi tham gia các sự kiện náo nhiệt thế này nên cậu lo Lữ Gia bị cuốn vào đám đông hỗn loạn, rủi va chạm, đồng phục học sinh sẽ khiến người ta nghĩ các cậu dễ bị bắt nạt.
Hơi người bốc lên nóng bức, mồ hôi làm ướt tóc mái và lưng áo Bộ Thư. Chợt thấy di động rung lên, cậu liền bắt máy, lớn tiếng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Trên tầng hai! Trước cửa hàng nội thất!” Lữ Gia gào lại.
Bộ Thư ngẩng đầu nhìn rồi tắt di động, kéo Lê Khả Khả chen ra khỏi đám đông, đi lên tầng hai. Lữ Gia vẫy vẫy tay với bọn cậu.
Lại gần hơn, Bộ Thư bất ngờ, suýt bật ra tên của người thiếu niên đang tựa vào lan can.
Tuy nhiên, khi anh quay đầu, nhìn vào ánh mắt bình thản cất giấu cảm xúc vui mừng ấy, cậu ngỡ ngàng nhận ra đó không phải người mình đang nghĩ đến.
Anh gác cánh tay lên lan can bằng kính trong suốt, mặc áo khoác bằng vải denim, cổ tay trái đeo băng thể thao màu da cam, vẫy tay chào. Tóc tai gọn gàng chạm vào chân mày.
Bộ Thư nhất thời không biết gọi tên ai: “Đàn anh Thẩm…”
Thẩm Miên gật đầu đáp lại.
Lê Khả Khả đứng im tại chỗ, kinh ngạc nhìn người thiếu niên kia.
Lữ Gia hoàn toàn không phát hiện bầu không khí kỳ lạ, chạy tới bá cổ Bộ Thư, than khát quá, muốn kéo cậu đi mua nước ngọt. Bộ Thư quay lại nhìn nữ sinh phía sau, giới thiệu cô ấy với Lữ Gia. Cậu bạn liền sáng mắt chạy tới mời bạn gái uống nước.
Thẩm Miên chậm rãi nhấc cẳng chân bị thương đi đến trước mặt Bộ Thư, không hề mang theo nạng, suy ngẫm nhìn cậu: “Em có vẻ thất vọng vì tôi không phải là Hi Quang.”
Bộ Thư nhỏ giọng đáp: “Em không ngờ là anh.”
Đúng là cậu hụt hẫng nhưng cảm xúc đang xâm lấn lòng cậu hiện tại là ngỡ ngàng.
Vẫn là khuôn mặt đó, đôi mắt đó, giọng nói đó nhưng thật sự anh mang đến cho cậu một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Tựa như đây là lần đầu tiên cậu gặp người trước mắt.
“Chân anh sắp khỏi rồi ạ?” Bộ Thư lảng tránh cảm giác xa lạ, nhìn xuống.
Thẩm Miên mỉm cười trả lời: “Ừ, sắp rồi. Hiện tại tôi vẫn chưa đi nhanh hay chạy nhảy được.”
“Anh đến đây một mình sao?”
“Ừ, Hi Quang ít khi ra ngoài quá, tôi sợ cậu ấy ngột ngạt nên muốn đi tìm hơi người.”
Lữ Gia trở lại đập vai Bộ Thư: “Đi. Đi mua nước.” Rồi hỏi đàn anh, “Anh muốn uống không?”
Thẩm Miên lắc đầu, nhạt giọng: “Các cậu đi đi.”
“Vậy tụi em chào anh nha!” Lữ Gia thản nhiên kéo Bộ Thư và bạn gái mới vừa làm quen đi vào quán ăn.
Bộ Thư quay đầu, thấy dáng vẻ mảnh khảnh, cô độc của anh chẳng liên quan gì đến sự náo nhiệt này.
Tại sao anh tới đây một mình? Khi chân vẫn chưa khỏi…
Bộ Thư vẫn còn suy nghĩ về Thẩm Miên, Lữ Gia hỏi ba lần cậu mới đáp đại là uống coca. Lê Khả Khả cũng chọn coca. Lữ Gia hút một hơi trà sữa rồi mở điện thoại nói với Bộ Thư: “Anh ta cũng dễ nói chuyện đó. Nãy thấy tớ quay vòng vòng tìm cậu, anh ấy đã gọi tớ lên lầu để dễ nhìn hơn.”
Bộ Thư im lặng nghĩ: vấn đề là đó không phải đàn anh Thẩm, Thẩm Hi Quang sẽ mặc kệ cậu quay vòng vòng.
Lê Khả Khả vê những giọt nước ngưng tụ trên ly giấy, ngập ngừng hỏi: “Các cậu rất thân với người vừa nãy sao?”
“Đó là anh lớp trên của bọn tớ.” Lữ Gia hiếu kỳ quay về phía cô ấy: “Cậu học ở trường cũ của anh ta phải không? Có biết chuyện gì hay ho không?”
Bộ Thư đá vào chân cậu ta ở dưới bàn.
Lê Khả Khả có vẻ lúng túng: “Tớ cũng không biết nhiều về anh ấy. Tuy nhiên hai năm trước trường tớ có vài lời đồn…”
Cô ấy nghiêng thấp người vẫy hai cậu cúi xuống, cẩn thận hạ giọng: “Tớ nghe nói Thẩm Hi Quang, anh ta… đã bắt nạt một học sinh ở trường của tớ. Điều khiến mọi người xôn xao là trong vụ bắt nạt này, anh ta được một thầy giáo bao che cho. Nghe nói là quan hệ bất chính…”
Hai cậu hết sức kinh ngạc.
Lữ Gia phân vân ngậm ống hút: “Mặc dù tính cách hơi lập dị nhưng anh ta không giống vậy cho lắm.”
Lê Khả Khả xụ mặt uống coca: “Tớ chỉ nghe kể thôi!”
“Ấy! Tớ không có ý nghi ngờ cậu!”
Bộ Thư nghiêm túc hỏi: “Sau khi cậu nghe được lời đồn thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Ừm thì nhà trường ra thông báo sẽ vào cuộc. Sau đó nữa, tớ nghe bạn bè kể rằng một giáo viên ở phòng y tế đã bị thôi việc, anh Thẩm và học sinh bị bắt nạt kia cũng bị đình chỉ học để nhà trường xác minh. Còn lại là những đồn đại linh tinh.” Cô bạn nhíu mày, vẻ khó chịu.
Thấy cô ấy không muốn đào sâu, Bộ Thư không tiếp tục hỏi, chuyển chủ đề qua hội chợ ở dưới. Ba cô cậu thiếu niên vội rời khỏi trung tâm thương mại lúc gần mười rưỡi, than thở thể nào cũng bị mắng.
Bộ Thư vừa nhắn tin cho chị vừa đi về hướng trạm xe thì thấy một người đứng dưới cột đèn đường. Bóng dáng nhợt nhạt, cô độc như một u hồn lai vãng.
Cậu tính gọi Thẩm Miên thì anh ngẩng đầu, nét mặt hờ hững, vô cảm – thế là lời ra tới môi đổi thành: “Anh Hi Quang!”
Thẩm Hi Quang nheo mắt nhìn qua bên kia đường, thấy một bóng người như vệt ánh sáng lay lắt.
Đừng có đến đây! Tiếng thét không hiểu sao kẹt cứng trong cổ họng. Anh gấp gáp lùi bước cho tới khi đυ.ng vào cột đèn đường, lung lay ngồi bệt xuống vỉa hè, run bần bật lên, một tay siết chặt điện thoại, tay kia giấu về sau lưng. Tầm mắt mơ hồ, hơi thở đứt quãng.
Băng cổ tay bị nhuộm thành đỏ sẫm bết dính vào vết cắt, sự đau đớn từng giây từng khắc nhắc nhở anh về sự sống đang dần trôi đi.
“Anh Hi Quang!” Vệt sáng đã đến gần lắm, nhưng trong mắt anh cũng dâng lên bóng tối.
Bộ Thư bấm số cấp cứu, kinh hoàng thất thố quỳ xuống nắm vào bả vai run lẩy bẩy của anh, không nhận ra mình đang hét lên: “Xin cho một xe cấp cứu đến đường X gấp!”
Thẩm Hi Quang chợt vươn tay siết chặt vạt đồng phục trắng tinh của cậu, để lại dấu máu, dùng hết sức bình sinh để gằn từng chữ: “Cứu… tôi!”
Bộ Thư gần như ngừng thở, cả thế giới biến mất, chỉ còn một âm thanh vang lên.
Anh gục đầu vào vai cậu, thều thào như van xin: “Tôi không muốn chết, không muốn trở lại cái nơi đó… Bộ Thư, cứu tôi…”
Trong giây lát, trước mắt cậu như tua lại thước phim khi gặp Thẩm Miên. Chân chưa khỏi nhưng anh vẫn một mình tới đây. Anh nói mình ra ngoài tìm hơi người. “Tìm hơi người”…
Nghĩa là… tìm người giúp đỡ.