Phần 1: Tội ác - Chương 13: Người mẹ

Mồ hôi vã ra đầm đìa người, giữa mùa hè mà cả hai đều cảm thấy lạnh ngắt.

Chờ cho nỗi sợ hãi qua đi, Bộ Thư gạt những mảnh vỡ rồi dìu Thẩm Miên đứng dậy ra ghế ngoài phòng khách. Anh níu lấy áo cậu, cơ thể rã rời vì kiệt sức.

“… Anh.” Bộ Thư vuốt những cụm tóc mướt mồ hôi che trước trán anh, không biết gọi tên ai vì vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra: “Anh không sao chứ?”

Người thiếu niên co cả hai chân lên ghế thu người lại, vùi mặt vào đầu gối, trầm mặc một lát rồi đáp: “Ừ.”

Khuôn mặt anh trắng như tuyết, môi dưới bị cắn rách đến tứa máu. Thẩm Miên mệt mỏi nhìn bãi chiến trường trong bếp và những chậu cây dập nát, lẩm bẩm tự hỏi: “Xử lý cái đống này thế nào đây…”

“Em sẽ giúp anh.” Bộ Thư rút giấy ăn chặm lên khóe môi anh.

Thẩm Miên nhấc tay không nổi, chỉ rủ mắt để cho cậu lau khô bờ môi đau nhói.

Bộ Thư kiên nhẫn cúi người lau sạch vết bẩn dính trên gò má và tay chân anh, vừa làm vừa nỗ lực sắp xếp những dấu hiệu của tình huống lúc này. Cậu khuỵu xuống nâng gót chân anh lên, thấy bàn chân bị cắm vài mảnh vỡ đang rỉ máu.

Thấy cậu quỳ, Thẩm Miên liền đưa tay nâng cậu dậy: “Em làm gì vậy? Mau đứng lên.”

Bộ Thư ngước nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, hỏi: “Anh là Thẩm Miên, không phải là anh Hi Quang?”

“… Ừ.”

“Vậy người buổi trưa em gặp là Thẩm Miên sao?”

Thẩm Miên thấy giọng điệu và nét mặt của cậu cẩn thận, hơi mỉm cười: “Là tôi.”

Bộ Thư thở phào nhẹ nhõm, kê chân anh lên mặt bàn để các mảnh vỡ không đâm vào sâu hơn: “Em hiểu rồi.” Đoạn đứng lên, “Anh để túi cứu thương ở đâu?”

“Trong hộc tủ kế bên bếp.”

Bộ Thư lấy túi cứu thương quay lại rồi ngồi bệt xuống sàn, kê chân anh lên đùi, cẩn thận dùng nhíp gắp mảnh vỡ dưới gan bàn chân ra.

Thẩm Miên thấy cậu tận tâm như thế thì giật mình: “Em có vẻ bình tĩnh quá nhỉ?”

“Thật ra là em đang loạn cào cào lên đây này.” Cậu mím môi cười gượng: “Nhưng từ nhỏ mỗi lần thấy anh chị cãi vã hay làm ầm ĩ thì không hiểu sao em chỉ muốn lặng lẽ kiếm việc ngồi làm trước mặt bọn họ, như là làm bài tập.”

“Sau đó hai người họ có ngừng cãi nhau không?”

“Có ạ. Lần nào em cũng thành công.”

Thẩm Miên khẽ cười: “Trước đây em từng học sơ cứu à?”

“Không có. Em tập bóng rổ từ nhỏ, chạy nhảy té lên té xuống bị thương suốt nên riết rồi cũng làm quen tay.”

Bộ Thư sát trùng vết thương trên ngực anh rồi nhìn bàn chân của mình, tuy không thấy xây xước nhưng cũng sát trùng qua xong cất túi cứu thương.

Tà dương rút về chân trời tây, bóng tối chầm chậm dâng lên. Thẩm Miên chỉ Bộ Thư công tắc đèn, lặng lẽ nhìn cậu không nề hà hốt các mảnh vỡ vào thùng rác. Anh không thể để cậu quét dọn mớ hỗn độn này nên gọi cậu ngồi xuống ghế.

Anh đặt tay lên vai cậu: “Em quen biết Hi Quang từ khi nào?”

Bộ Thư suy nghĩ rồi trình bày rõ ý định của mình.

Thẩm Miên quan sát kỹ, thấy ánh mắt cậu trong sáng, ngữ khí tuy có phần ngần ngại nhưng không giả tạo, nét mặt dần dịu xuống, tự giới thiệu: “Như em thấy, tôi là một nhân cách khác của Hi Quang.”

Bộ Thư không ngờ anh sẽ nói thẳng như vậy, lộ rõ bối rối.

Thẩm Miên trấn an vỗ vai cậu, sờ vào vết sẹo trên cổ tay:

“Dĩ nhiên điều đó không phải tôi tự khám phá ra mà là nhờ vào rất nhiều nỗ lực của các bác sĩ từng điều trị cho Hi Quang ra công thuyết phục chúng tôi chấp nhận sự thật này. Vì thế, có một điều em cần hiểu, Bộ Thư, em phải luôn hiểu rằng người ở trước mặt em là Thẩm Hi Quang, không phải bất cứ ai khác: chỉ là Thẩm Hi Quang. Mọi chuyện em muốn làm đều phải ưu tiên cho lợi ích của Hi Quang chứ không phải hai chúng tôi. Em có hiểu không?”

Anh nói một cách dịu dàng, thiết tha nhưng không kém phần nghiêm nghị.

“Em hiểu.” Bộ Thư gật đầu.

“Tôi biết thật khó để em có thể tiếp thu lời tôi nói trong hoàn cảnh này nhưng tôi muốn giãi bày để em không phải hoang mang suy diễn lung tung. Em có thể tìm bác sĩ hiện tại của Hi Quang để xác thực mọi điều tôi nói.”

Bộ Thư gật mạnh đầu, lưng thẳng lên.

Thẩm Miên như một người anh lớn xoa đầu cậu, cười: “Không cần phải căng thẳng. Em thả lỏng thì tôi mới dám nói.”

Cậu có chút xấu hổ: “Cách anh nói chuyện giống anh hai em quá.”

“Anh hai em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hơn em năm tuổi, sắp sửa tốt nghiệp đại học.”

“Vậy à?” Thẩm Miên mỉm cười: “Tôi hơn em tận mười hai tuổi đấy.”

Bộ Thư ngạc nhiên.

“Bộ Thư.” Anh lại hỏi cậu: “Nếu em đã bận tâm tới Hi Quang thì em có muốn biết điều gì khiến cậu ấy trở nên như thế này không?

“Bố của Hi Quang là một tài xế. Tôi chưa từng có cơ hội gặp mặt ông ấy, chỉ nghe người khác nói rằng ông là người rất có trách nhiệm và đáng mến. Lúc ông gặp tai nạn và qua đời, Hi Quang sáu tuổi. Mẹ của Hi Quang, nói sao đây… Mẹ cậu ấy là một người rất khó để miêu tả. Bà xinh đẹp, duyên dáng, nói năng nhỏ nhẹ, hiền dịu và hiểu lễ nghĩa. Bà ấy là kiểu tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, được bao bọc kỹ lưỡng tới nỗi không hiểu chuyện. Mất đi người chồng chiều chuộng, bà ấy chẳng biết phải làm gì với nhà cửa. Do vậy, Hi Quang phải tự học cách chăm sóc bản thân và mẹ từ khi mới vào cấp một. Em hình dung ra được không? Trong khi con cái nhà người ta chỉ lo học tập và chơi đùa thì Hi Quang vừa học vừa chăm lo nhà cửa và nấu nướng, thường xuyên phải nghỉ học vì người mẹ yếu ớt. Gánh nặng này to lớn đến nỗi bản ngã trẻ thơ của cậu ấy phải phân ly ra thành một con người khác để giúp cậu ấy gánh vác – đó chính là tôi.”

Thẩm Miên áp tay lên ngực:

“Tôi là Thẩm Miên, hai mươi chín tuổi, là sự bù đắp cho người bố đã qua đời để chăm sóc cho Hi Quang và mẹ cậu ấy. Hồi đó cậu ấy bận rộn tới nỗi không thể kết bạn, không biết cách giao tiếp. Tôi phải dạy cho cậu ấy từng điều một. Vì vậy, Hi Quang từng rất dựa dẫm vào tôi. Năm Hi Quang lên lớp 4, giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ cậu ấy bị lạm dụng nên đã khiếu nại lên cơ quan bảo vệ trẻ em. Xét thấy mẹ cậu ấy không đủ khả năng nuôi dưỡng nên bọn họ đã hạ lệnh cưỡng chế đưa Hi Quang vào nhà tình thương. Ban đầu tôi tưởng như vậy thì tốt hơn cho cậu ấy, nhưng mọi chuyện dần tệ đi.

“Hi Quang không thể hòa nhập với lũ trẻ ở nhà tình thương. Vì quá lo lắng khi phải chuyển qua một nơi xa lạ, cậu ấy nỗ lực giao tiếp với tôi để học cách hòa nhập. Tuy nhiên việc này dẫn đến một hệ quả nghiêm trọng. Những người lớn phát hiện ra sự bất thường của Hi Quang và cách ly cậu ấy khỏi lũ trẻ. Đây là lúc nhân cách thứ hai được hình thành. Trong khi tôi không hề hay biết, Hi Quang tưởng tượng ra một người bạn và Thẩm Dã xuất hiện. Thẩm Dã là một đứa trẻ. Nó không nghe lời bất kỳ ai. Từ khi có nó, Hi Quang không còn dựa vào tôi nữa. Mọi chuyện dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Cuối cùng, người ta phải trả Hi Quang về với mẹ. Nhưng, khi đó mẹ cậu ấy đã có người đàn ông khác và sự quay lại của Hi Quang khiến cuộc sống của họ đảo lộn.

“Hi Quang và Thẩm Dã đều ghét người đàn ông đã cướp mẹ đi. Nó không ngừng bày trò để xua đuổi ông ta và cuối cùng thành công khiến ông ta bỏ mẹ của Hi Quang. Lúc này, bà ấy cũng không chịu nổi nữa…”

Thẩm Miên cúi mặt tránh né ánh mắt Bộ Thư, hàng mày chau gắt, gò má tái nhợt.

Không gian rơi vào tĩnh lặng. Gió lùa vào mang theo mùi đất ẩm báo hiệu cơn mưa, đè nén lòng người. Bộ Thư lờ mờ hiểu ra, chợt cảm thấy l*иg ngực như bị rót đầy chì nặng trĩu, lạnh ngắt: “Mẹ anh ấy đã bỏ rơi con mình?”

Thẩm Miên nhắm chặt mắt gật đầu: “Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là mình đã chứng kiến việc đó chứ không phải Hi Quang hay Thẩm Dã. Tôi ước gì mình có một thân thể lớn hơn để níu kéo bà ấy…”

Bộ Thư không thể thấy được cảm xúc bị che dưới đôi mi dày, chạm vào đốt xương gồ lên trên lưng anh, trong ngực như bị vật sắc cứa vào: “Tại sao anh nói những điều này với em? Em có thể làm gì được?”

“Hi Quang đã chối bỏ tôi, ý thức của tôi sẽ bị dồn nén xuống tầng vô thức nên sẽ yếu đi. Tôi sợ rằng Thẩm Dã sẽ xuất hiện mà tôi không hay biết. Thẩm Dã không giống tôi. Nó không đủ nhận thức để hiểu những việc mình làm có thể sẽ gây hại cho Hi Quang. Nhưng… tôi cũng hiểu mọi việc Thẩm Dã làm đều do nó nghĩ là Hi Quang sẽ vui. Tôi cũng vậy. Tôi cũng chỉ muốn cậu ấy vui vẻ. Chúng tôi chỉ muốn cậu ấy có thể ở bên mẹ như trước. Chúng tôi thật sự không tính làm hại ai nhưng mọi người đều nghĩ cậu ấy là kẻ điên và cô lập cậu ấy. Không một ai chấp nhận chúng tôi là bình thường… Càng nhiều cô độc và cảm xúc tiêu cực chất chồng lên Hi Quang khiến cậu ấy phân ly càng nhiều.

“Mỗi khi giận dữ hoặc đau khổ, cậu ấy lại phân ly ra một Mặt Nạ để gánh vác cảm xúc đó thay cậu ấy. Lâu dài như vậy, Hi Quang sẽ dần quên đi tên gọi cảm xúc của mình. Hậu quả là cậu ấy mất đi khả năng đồng cảm với người khác, thậm chí là đánh mất khả năng yêu thương.”

Thẩm Miên mông lung nhìn những thứ bẩn thỉu trên sàn nhà: “Mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi rất buồn nhưng chỉ có thể bất lực nhìn Hi Quang càng giãy giụa càng chìm sâu rồi tìm cách kết thúc mạng sống mình hết lần này đến lần khác…”

Hạt mưa đập vào mái hiên khiến giọng nói khàn đυ.c của anh nhòe đi, rơi vào tai Bộ Thư và trở nên xa xôi vang vọng giống như một làn khói mong manh.

Làn hơi ẩm dâng lên trong mắt cậu.

Mười ngón tay gầy gò nắm chặt lấy tay cậu.

“Hi Quang không biết gọi tên cảm xúc của mình, chúng tôi là tiếng nói thay cho cậu ấy. Tôi không biết sau hôm nay tôi có thể gặp lại em không nên muốn nói ra tất cả. Uống thuốc là không đủ. Phải có ai đó chịu hiểu và chấp nhận cậu ấy. Một người nếu đánh mất khả năng yêu thương thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?”

Mưa rơi như trút nước, bẻ quặp những lá thường xuân biêng biếc vắt vẻo trên cổng ra vào tiểu khu, gột rửa bầu không khí nực nội nên ẩm ương, không nóng hẳn cũng không lạnh hẳn. Nước chảy trên mặt đường đổ bê tông như con suối xiết, bắn lên đôi giày trắng của Bộ Thư.

Vài dân cư của tiểu khu vội vã che ô bước vào dùng ánh mắt lạ lùng nhìn cậu như ném ra câu hỏi: mưa gió thế này mà cậu còn đứng chờ ai?

Thẩm Miên đưa ô cho cậu và nói cậu về nhà, Thẩm Hi Quang sẽ không sao đâu vì tạm thời anh ta làm chủ cơ thể này.

Nhưng suốt đoạn đường đi ra cửa, Bộ Thư cứ thấy bước chân nặng trĩu khó tả, lòng dạ không yên. Cậu đứng nấn ná ở tiểu khu nửa tiếng thì thấy một chiếc ô tô quen mắt chạy vào.

Người đàn ông điệu bộ tri thức thường hay đưa đón anh che ô vội vàng đi vào thang máy, đi đến căn hộ cậu vừa rời khỏi.

Lúc này Bộ Thư mới thở ra một hơi, đi về nhà.

Bộ Khanh đang ở trong bếp chế sữa chua, thấy cậu về muộn hơn bữa tối liền giở giọng hỏi đi đâu đấy. Cậu trả lời qua loa rồi lên phòng nằm.

Hôm sau Bộ Thư lên cơn sốt, mặt mày đỏ phừng, uể oải nằm bẹp trên giường suốt từ sáng đến tối đọc manga. Lúc cậu lết xuống nhà rót nước thì thấy Bộ Khanh đang ở trên sofa xem truyền hình trực tiếp về một buổi lễ trao giải của người nổi tiếng.

Chất giọng nữ MC êm dịu như hát, uyển chuyển mập mờ về danh tính nghệ sĩ thắng giải: “Vâng… Xin mời chị Kim Mân ạ!”

Nam MC ở bên cạnh vỗ tay: “Chúc mừng chị Kim Mân! Đây đã lần thứ ba chị đạt được giải thưởng danh giá này! Xin hãy cho chị Kim một tràng pháo tay!”

Bộ Thư uống nước, hiếu kỳ quay đầu lại đúng lúc camera lia tới cận cảnh gương mặt người phụ nữ. Tay cậu rung lên, suýt thì làm rơi ly.

Người phụ nữ ấy nom chỉ khoảng chừng ba mươi, song nam MC đứng tuổi lại xưng là ‘chị’ nên có lẽ bà đã hơn bốn mươi. Bà búi lệch mái tóc đen óng, diện chiếc váy satin trễ vai màu nho, quanh ngực và eo đính chi chít đá quý lấp lánh như sao trời. Dáng người thướt tha.

Đôi mắt bà y như đúc từ một khuôn với người mà Bộ Thư mới gặp hôm qua.

Bà cầm tượng pha lê, xúc động gạt lệ trên khóe mi, tươi cười nói cảm ơn ban tổ chức: “Vâng. Tôi rất vinh hạnh được nhận giải thưởng này. Làm mẹ đơn thân không phải là chuyện dễ dàng, tôi muốn dành lời cảm ơn lớn nhất cho con tôi, Kim Hi Thần…”

Bộ Khanh cầm remote tính chuyển kênh nhưng bỗng bị cướp mất. Bộ Thư đứng sau ghế, nhìn chằm chằm vào TV.

Máy quay lia đến một cậu bé mặc lễ phục ngồi dưới khán đài cười bẽn lẽn. Em tầm bảy, tám tuổi, trắng trẻo, xinh như một hoàng tử nhỏ.

Kim Hi Thần, Thẩm Hi Quang…

Úc Trầm day day thái dương bước ra khỏi thang máy, tình cờ nghe tiếng từ TV ở phòng nghỉ.

Giọng nữ dịu dàng truyền tới, “Hi Thần rất ngoan và tự giác, luôn chu đáo bưng nước mỗi khi tôi đi làm về…”

Thư ký thấy sắc mặt gã biến đổi, vội liếc vào cửa kính rồi thấp giọng nhắc khéo: “Sếp, chúng ta còn mười phút.”

Trợ lý Giang thấy mặt mày sếp lớn tái xanh, không dám ho he nửa lời về việc tối qua cậu Thẩm gọi mình tới căn hộ. Nhưng xe chạy một lúc, Úc Trầm bỗng chủ động hỏi: “Khi nào thằng quỷ kia gặp bác sĩ? Ừ… Sắp xếp cho tôi ghé qua xem.”

Gã vừa nói vừa thiếu kiên nhẫn nhịp ngón tay lên đùi, đôi mắt âm u nhìn qua tấm kính như xuyên về quá khứ. Khi đứa con gái bỏ trốn ấy quay lại với một đứa trẻ trong tay.

“Anh muốn đánh em mắng em thế nào cũng mặc! Em không thể chịu được nó nữa! Anh và nó cứ xem như em đã chết rồi đi!”

Ban đầu Úc Trầm từng có ý định đổi Thẩm Hi Quang sang họ Úc để cho danh chính ngôn thuận, nhưng sau khi nhận được kết quả chẩn đoán, gã gạt phăng suy nghĩ này.

Giang Thành Văn có ý định nói thêm về tình trạng của cậu Hi Quang nhưng thấy Úc Trầm sa sầm, đành im lặng.



Thẩm Hi Quang cắt trúng tay, giọt máu lập tức rỉ ra thấm vào hành và mặt thớt.

Luồng sáng từ màn hình TV hơi nhấp nháy, rọi xuống sàn nhà những đường vân dập dờn như sóng. Người phụ nữ đã phát biểu xong về chỗ ngồi hôn lên má đứa con trai xinh xắn.

“Thẩm Dã… Thẩm Dã… Thẩm Dã, Thẩm Dã…” Anh lầm bầm: “Em ở đâu? Anh đã vẽ tranh cho em tô màu rồi. Sao em vẫn còn chưa xuất hiện? Tại sao Thẩm Miên có thể trở lại còn em thì không?”

Anh nhìn qua những lọ thuốc trên bàn: “Bởi vì tôi dùng thuốc ư? Nhưng tôi không thể bỏ được, ảnh chụp não sẽ cho thấy sự khác biệt ngay… Tôi phải duy trì trạng thái ổn định…”

Chuông điện thoại reo vang, là một dãy số lạ.

Thẩm Hi Quang làm ngơ, tiếp tục xắt hành. Máu từ ngón tay vẫn còn chảy.

Mặc dù trí nhớ không được rõ ràng, hoặc giả anh không biết bản thân bị hoang tưởng hay gì nhưng lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng gọi ‘anh Hi Quang’ là từ miệng đứa bé đó. Nhưng anh chắc chắn bản thân chưa từng gặp nó bao giờ.

Vậy có thể Thẩm Dã đã gặp đứa bé này. Trước đây Thẩm Dã đã đi đâu đó mà anh không biết.

Nếu Thẩm Dã không thể tự nhiên quay trở lại thì anh phải tìm cách kích hoạt nó.

Chuông điện thoại ngừng giây lát rồi lại vang lên.

Thẩm Hi Quang đứng dậy lật xấp lịch, đè ngón tay dính máu lên con số để đánh dấu, bóng tối khoét thành hõm sâu trên gò má.

Âm thanh chuông vang inh ỏi quấy nhiễu tâm trí. Anh không chịu được nữa bắt lấy điện thoại, nhấn phím nghe.

“Anh Hi Quang?” Bộ Thư khẽ hắt xì.

Cậu vừa nghĩ đến chuyện anh có thể đã xem lễ trao giải trên TV thì không nhịn được muốn gọi điện cho anh. Cậu sợ rằng anh sẽ mất bình tĩnh như ngày hôm qua, song khi anh đã bắt máy thì cậu lại không biết nên nói gì.

Bộ Thư kìm nén tiếng ho khan, khụt khịt mũi. Đầu dây bên kia cũng có tiếng ho khẽ khàng.

“Anh bị bệnh ạ?” Cậu lập tức hỏi.

“Bộ Thư, có một nơi tôi muốn đến…” Anh liếʍ ngón tay dính máu, khẽ hỏi, “cậu muốn đi với tôi không?”