Chẳng những trên đầu Thanh Thành, ngay cả người trong thôn, thậm chí trên đầu chó mèo đều có một con cá chép.
Có con màu vàng ròng, có con màu vàng pha đỏ, có con màu đỏ đen, vả cả màu trắng, đủ loại, bơi qua bơi lại, vòng quanh đỉnh đầu. Từ trên nhìn xuống, trông như một ao cá lớn.
Mấu chốt là: Ngoại trừ Linh Đang và Phong Cẩm, những người khác đều không nhìn thấy.
Trưởng thôn thấy mắt nàng đảo qua đảo lại, không kìm được hỏi: “Thật sự có cá ư?”
Linh Đang gật đầu.
Người trong thôn chỉ cười: “Trên đầu người sao lại có cá bơi, không phải cháu hoa mắt đấy chứ?”
Mặc dù đã gặp nhiều chuyện lạ lùng, song người thôn Bát Tự vẫn không cách nào tin tưởng hoàn toàn. Nếu không phải Linh Đang đã qua thời kỳ bướng bỉnh, thích gây sự, mọi người chắc chắn phải bắt nàng lại đánh cho một trận. Nhưng lúc này, vẻ mặt nàng hết sức nghiêm túc, thôn dân cũng phần nào tin tưởng.
Linh Đang ngồi xuống, nhìn đám đông đứng trong sân, chợt phát hiện một chuyện: “Kể cũng lạ, trên đầu linh thú không có cá.”
Phong Cẩm cũng thấy, trên đầu người trong thôn và muông thú đều có cá, thậm chí trên đầu con dế mèn nhảy nhót dưới đất cũng có một con cá nhỏ bơi qua bơi lại, chỉ riêng linh thú không có. Hắn lại nhìn dây thường xuân leo trên bờ tường và Khuẩn Nhân, thậm chí hai con ếch cạnh giếng, tất cả bọn họ đều có.
Nếu buộc phải phân chia, đại khái thì trên đầu vật sống có, còn vật chết thì không. Tuy linh thú biết cử động, nhảy nhót, nhưng chung quy cũng do người trong thôn triệu hồi, bất tử bất diệt. Có điều, trên đầu Linh Đang lại không có cá chép, không thể lý giải theo cách này được.
Họp không có kết quả, Linh Đang tiễn người dân trong thôn về, nghĩ mãi không ra. Thôn Bát Tự vốn hòa thuận an bình, chưa từng xảy ra chuyện kỳ lạ. Nay toàn bộ người trong thôn đều gặp chuyện khác thường, Linh Đang trước sau không thể an tâm. Xoay người đi qua vách tường lụp xụp, cất bước vào nhà, Hồng Cát lấy dây leo làm ô che trên đầu nàng: “Trên đầu mọi người có cá thật sao? Con của ta có xấu không?”
Linh Đang nhìn cá chép đỏ trên đầu nàng, híp mắt nói: “Cực xấu, vừa đen vừa đỏ vừa trắng, thập cẩm.”
Cảm thấy mình càng giống tên hề, Hồng Cát nghẹn ngào khổ sở, Tiểu Tiểu nhảy lên dây leo, định nói chuyện với Linh Đang, song lại ngừng lại, nhìn thẳng, rồi lại nghiêng đầu, vươn người về phía trước, nhìn kỹ Linh Đang: “Không phải, cá trên đầu Hồng Cát tỷ tỷ màu đỏ, rất đẹp.”
Linh Đang chớp mắt mấy cái: “Ngươi cũng có thể nhìn thấy ư?”
“Nhìn vào mắt tỷ là thấy.”
Vừa dứt lời, Hồng Cát bèn túm lấy tay Linh Đang, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, quả nhiên cũng thấy được. Con cá kia xấu chỗ nào, trái lại xinh đẹp long trời lở đất ấy chứ! Nàng nghiến răng: “Linh Đang!”
Linh Đang cười trừ, vội vàng bỏ chạy. Ai ngờ vừa mới xoay người liền va phải một đám bông mềm mại, suýt nữa ngã xuống. Nàng xoa trán, tức giận nói: “Lão gấu trúc, ngươi đứng sau ta làm gì?”
Tay gấu chống lên vai nàng, quả đầu tròn vo kia kề sát mặt, bốn mắt nhìn thẳng. Trong mắt Linh Đang phản chiếu một đầu gấu, cũng chỉ có đầu gấu, không có cá.
Phong Cẩm nhìn trái nhìn phải hồi lâu, xác định không có cá, nhưng vừa thu ánh mắt, khuôn mặt Linh Đang lập tức đập vào mắt. Làn da trắng nõn sạch sẽ, răng trắng môi đỏ, mắt sáng long lanh, dáng vẻ thanh tú.
Linh Đang thấy nó nhìn mình chằm chằm, nâng lên hai ngón tay giả vờ muốn chọc nó một cái. Phong Cẩm lúc này mới lùi lại phía sau, chạy ra chỗ hiên nhà. Vừa chạy vừa nghĩ, rõ ràng là một nha đầu thô tục, sao có thể so với các tiên tử hắn từng gặp trên trời, một ngón tay cũng không bằng, hừ.
Bí mật “thôn có cá chép bơi trên đầu” nhất thời nan giải, Linh Đang cũng không suy nghĩ nữa, chạy một vòng cũng thấy đói bụng, con vịt nướng kia đã lạnh, nàng bèn vào bếp nấu cơm.
Phong Cẩm ngửi thấy mùi đồ ăn, đói đến mức không còn sức động chân, cầm đũa chờ cơm.
Chờ đồ ăn được bưng lên, hắn lập tức ăn luôn, ngốn ngấu gió cuốn mây tan, ăn xong rồi mà vẫn thấy đói: “Ta vẫn đói.”
Cơm no rượu say, Linh Đang “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
“Ta vẫn muốn ăn thịt.”
“Hết rồi.”
“Vậy khi nào chúng ta lại đi bắt yêu quái?”
“Đợi trưởng thôn phân công nhiệm vụ.”
“Ồ…”
Cơm nước xong xuôi, Phong Cẩm mệt rã rời, tìm nơi khô ráo sạch sẽ nằm xuống, hắn có phần đau khổ nghĩ – Mình quả nhiên càng ngày càng giống một con gấu. Quên đi, giống thì cứ giống, ngủ quan trọng hơn.
Lúc Linh Đang đi vào lấy một số thứ, thấy con gấu trúc kia rúc vào góc ngủ say sưa, khom người nhìn kỹ, thấy thế nào cũng là một con gấu, nhưng cách nói năng lại giống người. Nàng lắc đầu, cầm nón tre ra ngoài. Bước ra ngoài hiên, Hồng Cát di chuyển đám dây leo, bò từ trần nhà ra cửa, đến trước mặt nàng, hỏi: “Ngươi lại định ra ngoài đấy à?”
“Ra sau núi chặt một ít trúc.”
Linh Đang còn chưa buộc quai nón xong, lại thấy hai con ếch kia nhảy lên cạnh giếng, nhìn nàng bằng đôi mắt to tròn, lờ đờ.
“Đừng chạy lung tung lúc trời đổ mưa.”
“Cẩn thận vũng nước, cẩn thận lũ bất ngờ, cẩn thận sông lớn tràn ra.”
Linh Đang buộc chặt nón và áo mưa, cầm dao bầu ra ngoài: “Ta biết rồi.”
Lúc Linh Đang đi, Phong Cẩm hoàn toàn không biết gì, trong lúc ngủ say hình như có thứ gì đó trèo lên mặt hắn, nhưng một lúc sau lại không có cảm giác, cũng không để ý. Không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại hắn vươn mình, ngồi dậy dụi mắt, chỉ nghe thấy một tiếng “Ôi chao”, có thứ gì đó từ trên mặt hắn rơi xuống. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương tí hon mặc áo trắng đang bám chặt lấy bộ lông của hắn, tựa vào bụng hắn không nhúc nhích.
“Khuẩn Nhân cô nương, sao cô còn tiếp tục tới đây?”
Tiểu Tiểu vừa nghe thấy giọng nói hùng hậu này, cả người run rẩy lập tức buông tay, đầu nghiêng về một bên, duỗi thẳng hai chân, nằm thẳng cẳng dưới đất.
Phong Cẩm khom người, âm u nói: “Nếu cô không đi, ta liền ăn cô.”
Tiểu Tiểu run lên, lập tức mở mắt nhảy lên, túm quần áo, sử dụng cặp chân ngắn ngủn, chạy thục mạng ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, Phong Cẩm bỗng mỉm cười, cô nương tí hon này thật thú vị. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn mới cảm thấy eo mỏi lưng đau. Gõ sàn nhà, tiếng “bộp bộp” cứng ngắc vang lên, cứ tiếp tục ngủ như vậy, có lẽ thắt lưng của hắn gãy mất. Hắn vừa nghĩ vừa nhìn về phía giường của Linh Đang, tuy không có chăn dệt bằng sợi tơ tằm, nhưng chí ít thoạt nhìn rất mềm mại. Hắn bước tới bên giường, ngả người nằm xuống, cơn đau phần lưng lập tức giảm bớt.
“Thoải mái ghê… Giường của con gái thật dễ chịu!”
Linh Đang chặt trúc sau núi về để xây nhà trúc nhỏ, chuẩn bị gọi con gấu đen trắng mập ú kia ra hỗ trợ, ai ngờ vừa bước vào nhà, liền thấy con “chó trắng” kia đang nằm trên giường của mình, ngủ say sưa.
Linh Đang sầm mặt, chạy tới nhéo mặt nó: “Lão gấu trúc, ai cho ngươi ngủ trên giường của ta.”
“Đau, đau, đau.” Phong Cẩm mở đôi mắt ngái ngủ, xoa mặt, “Sàn nhà quá cứng, chia cho ta một nửa giường không được à, dù sao cô cũng đâu coi ta là con người.”
Linh Đang ấn đầu nó xuống “Ngươi nhìn lại mình xem, ngươi cho rằng, sau khi ngươi nằm xuống, vẫn còn một nửa giường để lại cho ta sao?”
Phong Cẩm nhìn chiếc giường bị thân thể tròn vo của mình che lấp không còn kẽ hở, cười trừ. Thừa dịp nàng chưa nổi giận, hắn trèo xuống giường, vừa lắc mông xuống đất, tấm ván gỗ liền kêu kẽo kẹt, nhìn cảnh này, huyệt thái của Linh Đang giật giật không ngừng, túm nó ra ngoài, không cho phép quay lại.
Phong Cẩm bị lôi ra khỏi cửa, lòng khó chịu: “Ta cũng muốn ngủ giường, nếu không có giường thì ngủ trong phòng cũng được.”
“Ta chặt trúc về, xây cho ngươi một căn nhà nhỏ.”
Lúc này, Phong Cẩm mới nhìn thấy, góc sân được thu dọn sạch sẽ, và cả trồng gậy trúc ở đó, hắn kinh ngạc: “Cô muốn xây nhà cho ta ở đằng kia?”
“Đúng. Đến giúp một tay đi.”
“Không, ta muốn ngủ cùng cô.” Câu này dường như có thêm hàm nghĩa khác, sợ nàng hiểu lầm rồi đánh mình một trận, hắn vội vàng thêm một câu, “Ngủ cùng nhà với cô.”
Linh Đang giơ nắm đấm về phía nó, tay còn chưa kịp nắm lại đã bị tay gấu bắt lấy, không để nàng nhúc nhích. Linh Đang giơ chân đá về phía trước, lại bị nó giữ được. Linh Đang kiễng chân muốn cắn nó, nhưng Phong Cẩm cao lớn, hắn ngẩng đầu lên, Linh Đang ngay cả chạm cũng chạm không tới. Thấy nàng chới với vươn mình, hắn vô cùng đắc ý, không ngừng cười nhạo nàng là “đồ lùn tịt”. Còn chưa cười hai câu, liền thấy ngực tê rần, cúi đầu nhìn lại, tay hắn bị nàng cắn một cái.
“A… cô phạm quy!”
Tiểu Tiểu ngồi trên dây leo treo lơ lửng trên không trung, nhìn con gấu đen trắng đang bị Linh Đang đánh, liếʍ chiếc kẹo trong tay hỏi: “Hồng Cát tỷ tỷ, trước kia Linh Đang cũng thu phục tỷ bằng cách đó sao?”
Hồng Cát nhướn mày: “Sao có khả năng được, là ta tự nguyện ở lại. Nàng chỉ là một người phàm, nào có thể thu phục được ta.”
Tiểu Tiểu giật mình, tiếp tục nhìn Linh Đang đánh nhau với con gấu trúc kia.
Buổi chiều, Phong Cầm mang bộ mặt bầm dập đi theo Linh Đang ra ngoài thôn, vừa đi vừa ôm hai má, đau lòng không dứt. Thấy nàng đang đi đằng trước, đột ngột quay đầu, hắn giật mình, cảnh giác hỏi: “Cô định làm gì?”
Linh Đang giơ tay ra, nói: “Cổ tay ta cũng bị ngươi bóp đến tím bầm đây này.”
“Không khống chế được sức lực, ta là quân tử, không đánh phụ nữ.” Phong Cẩm nhìn, quả nhiên tay nàng bị hắn cầm chặt đến mức để lại dấu vết. Hắn cúi đầu thổi thổi, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận.
Hơi nóng thổi tới, ngứa ngứa. Linh Đang rụt tay lại, kéo tay áo che khuất, không cho nó xem. Thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn về con đường phía trước, từ đằng xa liền thấy không thích hợp. Chạy đến bờ sông nhìn lên, cây cầu – đường đi duy nhất ra ngoài thôn, đã bị dòng nước xiết phá hủy, không thể đi qua.
Mặt nước mênh mông, nước sông chảy xiết, âm thanh ào ào không ngừng nhắc nhở Linh Đang mức độ hung bạo của dòng nước. Nàng nhíu mày nhìn về phía đầu nguồn: “Trước kia, mưa to cũng không gây ra lũ, hiện tại mới mưa nhỏ mấy ngày, sao nước lại chảy xiết vậy nhỉ?!”
Phong Cẩm nhìn theo hướng đó, nước sông đυ.c ngầu, chắc là đầu nguồn bị sụp. Hắn vui mừng nói: “Vậy chúng ta quay về thôi.”
“Ta muốn đi mua đinh để xây nhà cho ngươi.”
“Không cần không cần, ta có thể miễn cưỡng ngủ cùng cô một đêm.”
Linh Đang liếc xéo hắn: “Nhà hết gạo, cũng phải mua.”
Phong Cẩm mở to mắt: “Buổi sáng lúc trở về sao cô không mua? Cô là nha đầu ngốc ư?”
Nhắc tới chuyện này, Linh Đang suýt nhảy dựng lên: “Ta đã tính toán ổn thoả, vốn dĩ có đủ tiền ăn uống vài ngày, nhưng ngươi đã ngốn hết sạch số lương thực tích trữ ở nhà chỉ trong một ngày!”
Phong Cẩm lập tức nghiêm mặt, phất tay, nói: “Xem ra phải ra ngoài một chuyến.”
Nhưng mặt sông quá rộng, nếu muốn đi qua nơi này, không có thuyền không được.
Linh Đang sờ hồ lô treo bên hông, hồ lô có thể phóng to chở người, nhưng… Nàng nhíu mày chần chừ, đôi mắt tràn đầy lo lắng nhìn mặt nước, sông cũng không nông, nếu rơi xuống thì nguy hiểm tính mạng.
Phong Cẩm thấy Linh Đang do dự, đây là vẻ mặt hắn chưa từng thấy trên khuôn mặt nàng. Đề một cô nương xinh đẹp lo lắng như vậy, hắn không đành lòng nhìn, cho dù có hung hãn đến mấy, nàng cũng chỉ là thiếu nữ mà thôi: “Cô có thể đến chỗ chú Thanh Thành mượn chút gạo, ta ăn trúc. Chờ ngày mai nước sông rút bớt, chúng ta lại đi.”
Ngoài dự đoán của hắn, lần này nàng không tiếp tục kiên trì, chần chừ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Linh Đang cất bước trở về, hai người vừa quay lưng lại, dòng nước xiết phía sau bỗng nhiên dâng trào một đợt sóng lớn. Sóng triều như hung thần, lao về phía lưng Linh Đang, khiến nàng run rẩy vì lạnh. Kinh ngạc xoay người, đợt sóng kia lại bắn lên mặt nàng. Linh Đang giơ tay chắn theo bản năng. Mãi tới khi vết sẹo uốn lượn kia xuất hiện trên mu bàn tay, nàng mới lấy lại tinh thần, không ổn!
Nhưng tất cả đã muộn, vết sẹo kia đột nhiên sống lại, nháy mắt quấn chặt toàn thân, khoá chặt tay chân nàng, kéo mạnh xuống nước.
Nghe thấy tiếng động, Phong Cẩm quay đầu nhìn lại, vừa hay bắt gặp quái vật hình rồng kia kéo Linh Đang xuống nước, hắn định đưa tay bắt lấy, lại thiếu nửa tấc, không giữ được, tận mắt nhìn nàng bị cuốn vào dòng nước.
“Linh Đang!” Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhảy xuống sông. Đợi đến khi toàn thân ngấm nước, hắn chợt nhớ tới một vấn đề rất nghiêm túc…
Gấu trúc có biết bơi không nhỉ?!
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Phong Cẩm bỗng phát hiện thân thể mình nhẹ như chim yến, rẽ sóng nước chảy xiết bơi về phía Linh Đang lúc này đã hôn mê, sử dụng một đôi tay thon dài, mà không phải… tay gấu.