Chương 6

Kết quả là Thư Hoán vẫn buôn chuyện với anh đến hơn một giờ sáng, còn bên anh mới đến giờ ăn tối. Nhưng với thói quen làm việc thức suốt đêm của cô thì chẳng khác biệt mấy về thời gian với Từ Vĩ Trạch ở bên kia. Cô thường xuyên thức đến trời sáng mới tắt vi tính, sau đó tắm rửa, làm một cái mặt nạ để đắp mặt rồi trèo lên giường ngủ thϊếp đi.

Nhưng không biết là do chỗ ở mới, giường mới hay sao, mà nhất thời cô không ngủ được; hoặc là do nghĩ đến chuyện có thể ở cùng một nhà với Từ Vĩ Kính mà quá hưng phấn; hoặc cũng do mệt quá mức, đại não không thể nghỉ ngơi được. Tóm lại là Thư Hoán nằm trên giường rất lâu mà mắt vẫn thao láo.

Đếm bao nhiêu là cừu, rồi thử cách tự thư giãn mà vẫn không sao ngủ nổi, dần dần trời bắt đầu sáng hẳn, qua màn cửa khép hờ có thể thấy ánh mặt trời, Thư Hoán biết mình không ngủ được, bụng lại đói nên đành ngồi dậy.

Quả nhiên dưới lầu đã có bữa sáng được chuẩn bị sẵn đang đợi cô, được ăn món cháo nóng và rau mà lâu quá không được ăn, Thư Hoán xúc động đến mức muốn khóc, “Có nhà thật là tốt”, sau đó ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao.

Dạ dày của cô tuy rất không thượng lưu và cũng chẳng kén chọn, nhưng do có một thực khách ăn uống ngon lành lại luôn miệng khen “Món này ngon quá” nên đầu bếp rất vui. Thế là cô lại được món bánh kẹp trứng vừa chiên xong, hễ cắn một miếng là có lòng trứng vàng ruộm chảy ra.

Ăn uống no say xong là lại suy nghĩ lung tung, Thư Hoán cũng ngại không dám hỏi thẳng, chỉ vòng vo: “Xin hỏi, Từ Vĩ Kính đâu ạ? Tôi có chút việc muốn tìm anh ấy”.

“Ồ, đại thiếu gia đang ở phòng bên uống trà, cô đi từ đây sang là có thể nhìn thấy ngài ấy.”

Từ Vĩ Kính đang ngồi đọc báo gần cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi thêu tay màu trắng, quần màu gạo, đơn giản sạch sẽ. Các ngón tay của anh thon dài mạnh mẽ, chân dài lạ thường, trước mặt anh bày một bộ đồ trà bằng sứ đời Thanh.

Cô cảm thấy phẩm trà là một việc quá đỗi dịu dàng, thế nhưng một người nghiêm khắc như anh làm việc đó lại có cảm giác rung động lòng người khác thường.

[1] Phẩm trà chính là thưởng thức, bình phẩm hương vị của trà, là một nghệ thuật tao nhã của Trung Quốc và ngày nay được nâng lên thành văn hóa trà.

Đương nhiên cho dù anh có đang ngồi xổm thì Thư Hoán cũng vẫn thấy rung động.

Từ Vĩ Kính đang chăm chú đọc báo, còn Thư Hoán lại thậm thà thậm thụt nấp sau chậu cây, nhìn trộm Từ Vĩ Kính như cô thiếu nữ hoài xuân mơ mộng.

Động tác cầm ly trà của Từ Vĩ Kính, động tác lật giở trang báo, khẽ mím môi, hơi nhíu mày, trong mắt cô trở nên hấp dẫn lạ lùng, cô say sưa ngắm nhìn đến độ suýt chút nữa là ngã sấp vào trong.

Lúc Từ Vĩ Kính lật báo đã liếc thấy cô, anh đặt tờ báo xuống, nói: “Cô Thư, mời ngồi”.

Thư Hoán như được ánh dương chiếu tỏa, vừa sung sướиɠ vừa thấp thỏm ngồi xuống đối diện anh.

Từ Vĩ Kính nhấc bình trà lên, rót nửa ly cho cô.

“Trà này ngon, cô cũng thử đi.”

Thư Hoán vội đón lấy: “Cảm ơn”.

“Cứ tự nhiên.”

“Dạ…”

Hai người không nói nhiều nữa, chỉ ngồi thế, anh đọc báo, Thư Hoán cũng vờ xem tạp chí, thực tế là ngắm anh. Một buổi sáng như vậy hoàn mỹ đến bất ngờ.

“Đúng rồi…”

“Hử?”

“Trước kia anh có nói, em cách xa tiêu chuẩn của các anh.” Thư Hoán ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thực nói, “Vậy em so với các anh, có phải là quá nghèo không?”.

Từ Vĩ Kính hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, nói: “Đúng thế”.

Thư Hoán không tránh khỏi cảm giác ấm ức. T_T

“Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất. Tiêu chuẩn là do con người đặt ra, cô đừng quá để tâm.” Từ Vĩ Kính ra hiệu, “Mời uống trà”.

Ủa?

Câu này nghe như… chẳng lẽ đang an ủi?

Không đợi Thư Hoán hồi tưởng lại, Từ Vĩ Kính đã tiếp tục xem báo, vẫn không tỏ vẻ gì, sắc mặt nghiêm túc như cũ.

Có thể có được câu trả lời từ người đàn ông không hề dịu dàng đó còn khiến Thư Hoán sung sướиɠ hơn một trăm câu khen nịnh của Từ Vĩ Trạch. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, gò má lại nóng lên, trái tim cứ nhảy múa trong l*иg ngực.

Về đến phòng rồi, vốn định nhào lên giường ngủ bù nhưng tâm trạng khi nãy đã khiến đầu óc Thư Hoán quá hưng phấn và tỉnh táo, tuy mệt nhưng không buồn ngủ nữa.

Thư Hoán mở máy tính, tiếp tục thiết kế những mẫu chưa hoàn thành xong.

Nghĩ đến Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy phải cố gắng làm việc hơn nữa. Không cố gắng không được. Khoảng cách giữa cô và anh, cho dù không ăn không nghỉ cũng chưa biết có đuổi kịp hay không.

Thư Hoán miệt mài vẽ đến giờ ăn trưa mới ngừng lại kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Cô cũng biết làm việc nghỉ ngơi không điều độ trong thời gian dài là bất ổn, nhưng “ổn hay không” và “cần hay không” luôn là hai chuyện khác hẳn nhau.

Chuyên ngành cô theo học ở đại học cũng là một chuyên ngành “tốt” mà cô phải chen chúc đến rách cả da đầu mới theo được, thế nhưng nó lại không có quan hệ gì đến thiết kế đồ chơi. Chỉ vì cô tham gia vào câu lạc bộ manga của trường, lúc triển lãm có giúp làm một số búp bê thủ công, mới phát hiện hóa ra mình rất nhiệt tình với đồ chơi.

Về sau cô dùng tất cả thời gian còn lại vào việc vẽ và làm đồ chơi, đến nỗi sau này còn từ bỏ công việc làm nhân viên nhà nước sau khi tốt nghiệp mà toàn tâm toàn ý học thêm những gì có liên quan đến sở thích, cuối cùng là một người làm việc tự do.

Tuy những thứ cô thiết kế rất được hoan nghênh, đủ để nuôi bản thân nhưng trong mắt cha mẹ, họ hàng và các bạn học, công việc này vẫn không ổn định, tầm thường, mọi người đều nghĩ cô chuyển nghề là sai lầm, nuối tiếc vô cùng.

Với ngôi trường đại học danh tiếng khi xưa mà cô theo học cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc, mà nay công việc lại thế này, so với những bạn học đã trở thành “quý tộc mới” trong lĩnh vực tiền tệ, hoặc là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, thì rõ ràng là chẳng thấm tháp vào đâu.

Nhưng cô không hề hối hận, cô có được niềm vui trong công việc này. Những sự chọn lựa trên thế gian này không có “tốt” và “không tốt”, “hay” hoặc “không hay” tuyệt đối, chỉ có “thích” hay “không thích” mà thôi.

Làm việc đến chiều, số lần nhức đầu mỗi lúc một nhiều. Nhưng Thư Hoán cũng không để tâm, thức đêm thường xuyên gặp tình trạng đó, bên này đau nhức bên kia tê dại, đến khi ngủ no rồi thì tự khắc bệnh sẽ biến mất.

Cuối cùng khi đã hoàn thành bản vẽ, thì đã là buổi tối ngày hôm đó.

Liên tục ba bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ, Thư Hoán cảm giác đầu đau đến mức không ăn nổi, đành tắt máy tính, tìm hai viên thuốc uống vào rồi nằm lên giường đợi giấc ngủ đến.

Thế nhưng thuốc giảm đau cũng chẳng mấy hiệu quả, lần này đau đầu quá dữ dội, day day huyệt thái dương cũng chẳng giúp gì được.

Cô đã buồn ngủ đến cực điểm, nhưng đầu óc vẫn còn hưng phấn. Giống như máy móc sử dụng quá giờ, tắt mở đã mất nhạy, không thể tắt được.

Máy lạnh trong phòng hình như cũng mở quá thấp, giường mềm mại cũng trở nên khó chịu, Thư Hoán co rút trong chăn, đau đớn lăn qua lăn lại, không thể ngủ nổi, lại thức đến tận lúc trời sáng.

Bên ngoài dần dần có tiếng chim hót, trước kia cảm thấy tiếng chim ríu rít kỳ diệu biết bao, bây giờ nó cũng có thể ấn mạnh vào từng sợi thần kinh đau nhức trong đầu cô. Thư Hoán chỉ thấy cơn đau ấy như cùng nhảy nhót với nhịp tim, một tiếng đồng hồ trôi qua mà đã khiến cô đau nhức mấy trăm lần.

Đang ở nhà người khác nên cô nghĩ mình cần khống chế, không thể mất bình tĩnh được, không thể làm phiền người ta.

Nhưng cuối cùng cô thực sự không kiềm chế nổi, đau đến mức khóc oà, chỉ có thể ôm đầu, nhấn bừa chuông gọi người giúp việc.

Lúc có người đẩy cửa vào, cô đã đau đến nỗi chảy nước mắt nước mũi đầm đìa, mặc kệ tất cả, co rúm người trên giường run rẩy, không nói nổi câu nào.

“Thư tiểu thư, cô sao vậy? Bệnh rồi sao? Tôi đi gọi đại thiếu gia đến!”

Sau một lúc ồn ào, cô nghe có người gọi: “Thư Hoán? Thư Hoán!”

Từ Vĩ Kính lúc này đã không còn gọi cô là “Cô Thư” một cách khách sáo nữa, Thư Hoán đang đau mà cũng có phần sung sướиɠ vì điều đó.

Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng cô lên. Cô thực sự đau đến mức người rã rời, nước mắt đầm đìa, trong đầu như có mũi khoan đang khoan sâu vào, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Mặt gục vào trước ngực Từ Vĩ Kính, cách một làn áo cũng cảm nhận thấy hơi ấm của anh, nghe thấy nhịp tim bên trong, giống như một cơn gió mát lành duy nhất trong cơn đau vô hạn của cô.

Thư Hoán đau đến mụ mẫm, lúc đến bệnh viện cũng chỉ nhớ mình được kiểm tra, sai đó tiêm thuốc. Rồi sau nữa, cuối cùng cô cũng có được một giấc ngủ rất sâu rất yên ổn.

Lúc tỉnh lại, Thư Hoán nhất thời không thể nhớ ra mình đang nằm ở đâu, mơ màng cảm thấy chắc mình đang nằm trên giường trong ngôi nhà chung cư nhỏ, nhưng lờ mờ thấy cảm giác tiếp xúc với giường, ánh đèn trước mặt đều không giống lắm.

Thế là cô mở mắt, lờ đờ nhìn quanh phòng, chạm ngay vào một đôi mắt rất đẹp nhưng nghiêm khắc.

Thư Hoán giật mình, trong tích tắc tỉnh lại hoàn toàn.

“Đau đầu mạch thần kinh.”

“Ưm…”

“Thói quen sinh hoạt của cô quá kém.”

“Ưm…”

“Lúc cô ngủ đã kiểm tra toàn diện, tuổi còn trẻ mà tình trạng cơ thể còn tệ hại hơn cả người già.”

“Ưm…”

Đầu óc Thư Hoán lại nặng nề.

Haizzz, dù là ai khi tỉnh dậy đối mặt với ba phát bom nổ liên tục như thế, đầu óc có lẽ cũng sẽ không tỉnh táo hơn cô.

“Tôi không thể chấp nhận một người cơ thể yếu ớt như vậy làm vợ của Vĩ Trạch.”

“A?!”

Đợi đã! Không phải tình thế vừa chuyển biến tốt đẹp ư, sao trong chớp mắt đã thay đổi? Quy tắc Từ gia nhiều thật!

Cô đã có thể tưởng tượng được ánh mắt đầy ai oán của Từ Vĩ Trạch sau khi quay về rồi. T_T

“Tôi đã lên thời gian biểu cho cô rồi.”

“Hơ?”

Một tờ thời gian biểu chữ rất đẹp, bên trên là những cột những dòng thời gian được đưa đến trước mặt cô.

“…”

Từ khi học lớp năm tiểu học, cô đã không có thứ này nữa. Bây giờ còn có người lớn nào lên thời gian biểu cho thời gian rảnh rỗi của mình nữa?

Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch không giống đang đùa: “Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ áp dụng theo cái này.”

“Hơ!”

Trước mặt Từ Vĩ Kính, dưới áp lực của anh, Thư Hoán không dám nói nửa chữ “không”, chỉ rụt rè nhận lời.

Nhưng trong lòng cô cũng nghĩ, quy tắc đặt ra chẳng để cho người ta phá hỏng đó sao? Những kỷ luật mô phạm đặt ra cho học sinh trong trường, có đến mười điều, có nửa số là mọi người không làm theo rồi, mà vẫn yên ổn đó thôi.

Lỗ hổng trong kết cấu chính phủ còn chui qua được, huống hồ là của Từ Vĩ Kính.