Chương 56

Mấy hôm sau Đường Tiếu Vi ra viện, ôm đứa bé tới nhà họ Từ. Vừa gặp, cô ta cũng không tỏ ra giả tạo, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi nhầm lẫn, không phải con của Vĩ Trạch.”

Thư Hoán đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không ngờ có việc này nên há miệng lắp bắp: “Hả?”

“Tạo nên phiền phức thế này, tôi rất xin lỗi”.

“Nhưng, nhưng… sao cô biết…”

Có xét nghiệm ADN đâu.

Đường Tiếu Vi cũng không nói nhiều, chỉ cho cô xem bé trai đáng yêu trong bọc. Đứa bé mở mắt ra, đó là một đôi mắt rất đẹp… màu xanh nhạt.

Thư Hoán càng sửng sốt: “Con… con… con lai sao?”

Từ Vĩ Trạch là người da vàng chính gốc, Đường Tiếu Vi cũng là người đẹp có nét đẹp cổ điển đậm chất Trung Quốc. Nếu là con hai người thì không thể nào sinh ra đứa con như thế này được.

Từ Vĩ Trạch lại không hề tỏ ra kích động, lại nói: “Anh đã nói từ đầu đó không thể là con anh. Lần đó anh vốn không đυ.ng đến em”.

“Được rồi, em trách nhầm anh. Nhưng bây giờ em đã biết rồi, em phải về bóp chết tên khốn kia.”

“Uhm…”

“Còn tên khốn nào thì...” Đường Tiếu Vi liếc nhìn anh, “Anh cũng biết phải không, tại sao không nói với em? Các anh là bạn bè nên bao che cho nhau đúng không?”.

Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: “Oan uổng quá Bao đại nhân, trước đó anh cũng không biết. Bây giờ thì anh đã hiểu…”

“Nhưng đứa bé còn nhỏ quá, bây giờ bắt nó đi máy bay lâu như thế cũng không được, em phải đợi một thời gian nữa mới quay về. Nếu không thì hai người có thể tìm giúp em một cô bảo mẫu thích hợp chăm sóc nó mấy ngày không?”

Anh em nhà họ Từ nhìn nhau, sau đó Từ Vĩ Kính nói: “Chuyện này để tôi lo, tìm được người thích hợp sẽ báo cho cô biết, nhưng vẫn cần cô xem thử, nếu thấy tin được thì hãy giao phó.”

Thư Hoán thầm nghĩ, bây giờ họ sẽ quay sang thông báo cho người bạn kia để anh ta nhanh chóng tìm cách giữ lại mạng sống chăng? Vậy cô có cần đứng cùng chiến tuyến với Đường Tiếu Vi không?

Buổi tối Thư Hoán lại bị ép ở lại nhà họ Từ qua đêm. Nhưng bây giờ cô không cần lo Từ Vĩ Trạch sẽ làm chuyện gì vô quy tắc nên cô rất yên tâm.

Nhưng buổi tối khi Từ Vĩ Trạch trèo lên giường cô, giày vò cô tới nửa tiếng, Thư Hoán mới vừa hối hận vừa tức tối nhận ra rằng, thì ra “vô quy tắc” có rất nhiều cách chứ không chỉ có loại mà cô nghĩ tới.

Nằm bò trên ngực Từ Vĩ Trạch, nghe nhịp tim của anh, Thư Hoán không kìm được hỏi: “Chuyện đó… tại sao từ khi Maldives về, thái độ của anh với em lại thay đổi nhiều như thế?”.

Từ Vĩ Trach nghịch nghịch ngón tay cô: “Hử, có không, anh thấy cũng vậy mà.”

“Có mà.”

“Ừ, chỗ nào?”

Thư Hoán khó mà mở miệng: “Chính là… ừ… lúc trên đảo... anh …với em cứ… ưm…”.

“Với em thế nào?”

“Chính là… chính là…”

“Là thế nào, em phải nói cụ thể thì anh mới biết chứ.”

Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, Thư Hoán mới biết mình bị chơi xỏ, chụp lấy gối đập anh: “Anh là đồ khốn!”

Từ Vĩ Trạch giữ tay cô, cười và hôn lên chóp mũi cô, “Được rồi được rồi, đừng giận mà. Vì sau khi anh về, kể mọi việc cho anh trai nghe, anh ấy rất giận, nghĩ rằng anh quá cầm thú…”

Thư Hoán thẹn quá hóa giận: “Này… anh… anh nói với anh ấy chuyện gì?!”

Từ Vĩ Trạch an ủi: “Chỉ có chuyện quan trọng, à… đương nhiên cũng không quan trọng mấy…”

Thư Hoán lập tức chăn trùm lên đầu. Sau này trước mặt Từ Vĩ Kính, cô còn làm người thế nào nữa chứ?

Từ Vĩ Trạch lại bình thản ôm lấy đống chăn xấu hổ đó: “Anh trai anh đã dạy dỗ rằng, như thế sẽ tỏ ra giống như chỉ ham muốn xá© ŧᏂịŧ, không có tình yêu vậy, càng không tôn trọng em. Nên bắt anh phải kìm lại, không thể chỉ lo cho cảm nhận của mình, phải quan tâm đến tâm trạng của em.”

“…”

“Nhưng em phải tin anh, tuy anh ham muốn xá© ŧᏂịŧ rất nhiều, nhưng tình yêu của anh còn lớn hơn”.

Thư Hoán ủ rũ: “Thực ra em cũng nghĩ…”.

“Sao?”

“Người ta đều yêu nhau rất lâu rồi mới bắt đầu… ưm… thân mật. Liệu chúng ta có nhanh quá không? Chẳng có nền tảng tình cảm, cũng không có thời kì yêu nhau trong sáng…”

Chăn bị kéo ra, Thư Hoán nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Từ Vĩ Trạch.

“Không có nền tảng tình cảm?”

“Ưm…”

“Vậy em nghĩ mấy năm trước chúng ta làm gì?”

Hôm sau trong vườn hoa, Thư Hoán gặp Từ Vĩ Kính.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

“Bánh đính hôn đã chọn chưa?”

“Dạ vẫn... chưa.”

Mười mấy loại bánh ngọt của mười mấy tiệm khác nhau được mang đến, cô đã nếm thử đến nỗi chẳng phân biệt được nữa rồi. Chỉ riêng đính hôn mà cũng phiền toái quá.

Từ Vĩ Kính dịu dàng: “Cứ từ từ chọn, em có thể so sánh mấy cửa hàng, chọn đến khi thích nhất thì thôi.”

Những lời giấu trong lòng đã lâu, lúc này Thư Hoán vẫn buột miệng hỏi: “Bánh kem là thế, còn người thì sao?”

“…”

“Thực ra anh cũng biết, ban đầu người em thích nhất…”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Anh biết Vĩ Trạch yêu em, còn anh không thể tranh giành với đứa em trai duy nhất”.

“Nên anh đã nhường em cho anh ấy?”

“Không, là chính em đã chọn nó.”

Thư Hoán mắt hơi hoe đỏ, nhìn anh.

“Có lẽ một lúc nào đó em nghĩ anh tốt hơn Vĩ Trạch, nhưng khi em thực sự ở bên anh rồi, em sẽ nhận ra Vĩ Trạch người thích hợp nhất với em, còn anh không bằng nó.”

“…”

“Nên anh tình nguyện để em giữ mãi cảm giác này.”

“…”

“Thứ tốt nhất chính là thứ mà ta không có được.”

Phải, những ảo tưởng đẹp đẽ chính bởi ta không thể thực hiện được, và cũng chỉ có giữ khoảng cách với nó nên nó mới mãi không bị hao mòn.

Từ Vĩ Kính cúi xuống, hôn lên mu bàn tay cô...

Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ dịu dàng này của anh.

“Chúc hai em hạnh phúc.”

Thư Hoán bỗng dưng muốn khóc.

Thực ra cô cũng hiểu, cô xem Từ Vĩ Kính như một vị thần, quá sùng bái anh, còn anh dù sao cũng chỉ là một con người.

Khi anh bước xuống đài sen yêu đương với tư thế của người phàm, rồi tới khi sống chung, có lẽ đối với cả hai sẽ chỉ là một tổn thương. Thần tượng và anh hùng đều không thể đến gần được.

Cô cũng mong anh có thể gặp được một người ở bên anh với một tâm lí bình thường, cho anh niềm hạnh phúc nhẹ nhàng. Có thể cho anh sống cuộc sống của một “con người”, chứ không cần vất vả như một vị thần.

Hiểu ra rồi cô bỗng thấy phần chua xót. Thế nhưng cũng chỉ là hiểu.

“Em cũng chúc anh được hạnh phúc.”

Có một chuyện mà Thư Hoán không biết.

Năm ấy trong cuốn sổ bị Từ Vĩ Trạch vẽ bậy của cô, giữa các khe giấy, anh đã viết đầy tên cô…

The End