Tử Vĩ Trạch vẫn làm bậy, mà còn làm đến mấy lần.
Khi cô tỉnh dậy trong sự xấu hổ và cơn đau khắp cơ thể, mặt trời đã ló dạng. Thời tiết đẹp đến khó tin, ánh nắng chiếu qua khung cửa khiến gian phòng tràn ngập ánh sáng. Thư Hoán chỉ có thể bất lực vùi mặt vào trong chăn, cuộn tròn người vào đó, nhất quyết không ra.
Từ Vĩ Trạch vừa đưa một tay ra, cô đã đánh anh túi bụi, anh đành hiền lành chịu đựng, dỗ dành: “Ngoan nào, Gấu Hoán…”
“Tránh ra, anh là đồ khốn!”
Từ Vĩ Trạch chỉ có thể mặc cô xả giận, ôm cô vào lòng: “Ừ, là lỗi của anh, anh là kẻ xấu. Chúng ta đi tắm nhé!”
Nhớ đến tối qua bị đùa giỡn, Thư Hoán rất đau khổ: “Anh cút ngay. Đồ lừa đảo! Đồ cầm thú!”
Từ Vĩ Trạch lại không hề cảm thấy áy náy mà lại trông rất vui vẻ, chấp nhận hết: “Ừ, anh là cầm thú, ngoan nào Gấu Hoán…”
Thư Hoán xấu hổ rúc vào trong chăn, Từ Vĩ Trạch đành ôm cả đống lùng nhùng đó lên.
“Chúng ta quen nhau nhé, Gấu Hoán”
Làm… làm gì có ai làm bậy rồi còn bàn bạc đến việc quen nhau đâu?
“Em không thèm.”
Chăn bị kéo ra, Thư Hoán nước mắt lưng tròng nhìn vào đôi mắt chân thành của anh.
“Tại sao?”
Thư Hoán cắn môi không nói.
“Cho dù bây giờ em vẫn chưa thích anh lắm, chỉ cần em thích một chút thôi, chúng ta cũng có thể bắt đầu từ từ. Anh có thể chờ.”
“…”
“Chẳng lẽ không thích chút nào à?”
Thư Hoán dần đỏ mặt, mắt rưng rưng: “Anh… cơ thể anh xấu quá!”
Tử Vĩ Trạch dở khóc dở cười: “Hử? Em đúng là người đầu tiên nói thế đấy.”
Vóc dáng anh cao lớn, tay chân dài, hoàn toàn so sánh với siêu mẫu, làm gì có bộ phận nào kém sắc đâu.
“Thì xấu chứ sao, cơ thể đàn ông khó coi quá! T_T”
Tuy Thư Hoán đã lớn, kiến thức cũng không phải không có, mà còn tự cho là phong phú nữa, nhưng khi đối diện với “vật thật” ở ngoài đời thì cho dù không phải là lần đầu tiên cũng vẫn khiến cô khϊếp đảm. Cơ thể anh đúng là hung khí, đầy ắp tính tấn công mạnh mẽ.
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Cơ thể đàn ông đều như thế…. Những người khác chỉ xấu hơn anh thôi, nên em cứ chọn anh đi.”
“Vậy em không cần đàn ông nữa.T_T”
“Thật không cần à? Chẳng lẽ anh chưa làm em lêи đỉиɦ…”
Thư Hoán lấy gối úp lên mặt anh khiến anh không nói được nữa.
Tử Vĩ Trạch cười, gỡ gối ra, sau đó nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng khiến chiếc chăn cứ từ từ trượt xuống trong sự giằng co giãy dụa của cô.
“Anh thấy chúng ta vô cùng ăn ý mà, em tuyệt đến nỗi anh không ngừng lại được, Hơn nữa, lúc đó nghe giọng em, sao giống…”
“Anh còn dám nói!”
“Ban đầu em nói ‘đừng’, nhưng về sau cứ ôm lấy anh, còn nói là…”
Thư Hoán tức muốn khóc: “Em… em không có nói, anh đúng là đồ mặt dày!”
“Anh nói thật mà. Em không thấy kĩ thuật của anh rất…”
“Đừng nói nữa mà!T_T” Thật không lọt tai nổi.
Đối với cô, mức độ đó quá khoa trương, chưa chính thức quen nhau mà đã làm hết rồi. Cô muốn quen nhau nhưng lại không có quan hệ gì đến thể xác, chí ít ban đầu cũng là tình cảm trong sáng chứ.
Thành ra thế này, tuy có vẻ Tử Vĩ Trạch thích cô thật đấy, nhưng cái “thích” này chẳng có cảm giác an toàn chút nào cả.
Cuối cùng Tử Vĩ Trạch cũng tha cho cô, không bức cô nữa, chỉ hôn lên trán cô: “Ngoan, dù sao đi nữa em cũng phải tắm đã, chắc không đến nỗi muốn ở trên giường cả ngày chứ.”
Thư Hoán một tay giữ khư khư chiếc chăn hộ thân, một tay đẩy anh ra: “Em có chân, anh tránh ra.”
Tử Vĩ Trạch ngoan ngoãn buông tay, Thư Hoán quấn trong chăn cố gắng bò xuống giường hệt như một con sâu róm, suýt nữa thì ngã sấp mặt, Tử Vĩ Trạch thuận thế đón lấy, sau đó bế thẳng cô vào phòng tắm.
“Quấn chăn thế này làm sao tắm? Ngoan buông tay ra.”
“Anh… anh làm gì thế! Đồ… đồ khốn, ban ngày ban mặt, anh… anh lại…”
Một tiếng đồng hồ sau khi được bế ra khỏi phòng tắm, Thư Hoán càng rũ rượi hơn, nước mắt lưng tròng: “Anh… anh là đồ khốn…”
Cô để mặc anh ăn thịt, bị bắt nạt đến mức không đáp trả lại được.
“Ngoan nào, đừng giận nữa.”
Thư Hoán lấy áo choàng che mặt.
“Anh thật lòng muốn giúp em tắm thôi, nhưng… anh là đàn ông khỏe mạnh, lại rất yêu em nên cơ bản…”
T_T Ban ngày ban mặt thế này, để cô đi chết đi cho rồi.
Lần này dù thế nào đi nữa, cô cũng trốn trong chăn không chịu ra. Tử Vĩ Trạch dỗ dành một lúc lâu mà cô vẫn không chịu nhúc nhích cứ như rùa ruột cổ.
Tử Vĩ Trạch bỗng nói: “Đúng rồi Gấu Hoán, chẳng phải em muốn đi Campuchia sao?”
Đống chăn đó như động đậy một chút.
“Vé máy bay là hôm nay phải không? Bây giờ? Liệu có kịp không?”
“…”
“Nếu là vé giá rẻ thì không thể đổi cũng không thể trả lại được, vậy không lấy lại được tiền rồi.”
“…”
“Vé máy bay có thể bỏ qua, còn khách sạn em đã đặt à? Tiền đặt cọc chắc không thể trả lại rồi.”
Một phút sau, Thư Hoán bò ra khỏi chăn, giữ chặt áo choàng tắm, tai và mặt đều đỏ bừng: “Em… em muốn thay quần áo, anh quay người… không anh đi ra ngoài!”
“Anh nhìn thấy rồi…” Tử Vĩ Trạch đỡ lại một cái gối, “Thôi được, anh ra ngoài là ok chứ gì, ngoan, đừng giận nữa.”
Khi Thư Hoán chậm chạp ra khỏi phòng ngủ với cách mặc an toàn là quần jeans và áo pull dài, Tử Vĩ Trạch cũng không rảnh rỗi, anh đang chiên hai quả trứng ốp lếp cho cô, nướng bánh mì và hâm lại sữa.
“Nào, ăn gì trước đi, nếu không lát nữa ngồi xe đến sân bay sẽ khó chịu đấy.”
Thư Hoán ngồi xuống ấm ức ăn sáng. Bị giày vò quá đáng, Tử Vĩ Trạch cũng không làm gì mà cô cũng căng thẳng: “Anh đừng đến đây.T_T”
Tử Vĩ Trạch nhìn cô, vẫn là nụ cười dịu dàng: “Ừ, anh không đến. Không phải lúc nào anh cũng nổi cơn thú tính đâu, em đừng sợ quá!”
Thư Hoán cũng thấy anh dường như có phần bị tổn thương. Cô thích anh, nhưng…
“Anh… cái đó… có thể nào… nhỏ một chút không?”
Tử Vĩ Trạch phun trà, sau đó cười nói: “Cảm ơn.”
Thư Hoán thẹn quá hóa giận, mắt rưng rưng: “Em có nói khen anh đâu!T_T”
Nụ cười của Tử Vĩ Trạch càng ngày càng rạng rỡ: “Anh biết, đó là lỗi của anh!”
Thư Hoán gần như sup sụp: “Em… em phải đi tìm anh trai anh!”
Tử Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, một câu của em cùng lúc làm đả thương hai anh em anh đấy.”
“…”
“Vừa phản bội anh, vừa tỏ ý kích thước của anh ấy rất an toàn…”
Thư Hoán tức muốn chết, nước mắt đầm đìa: “Anh… anh là đồ lưu manh, cút đi…”