“Xin em hãy tha thứ cho anh.”
Xin….lỗi thôi mà, có cần làm thế này không?
Đến nước này rồi làm sao Thư Hoán không chấp nhận lời xin lỗi của anh được, cô ở vào thế bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng dung cánh tay gầy gò của mình để đón bó hoa to khủng bố kia.
Nặng…nặng chết được.
Trong nhà hàng bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Những thực khách trong nhà hàng đều ngỡ là cầu hôn thành công, ngoài việc vỗ tay nhiệt tình ra, còn lần lượt chúc mừng Từ Vĩ Trạch rất thành thực: “Chúc mừng anh”.
Từ Vĩ Trạch rất phong độ, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn, cảm ơn”.
Thư Hoán rất muốn cầm đĩa lên đập chết anh, cái tên này, tưởng mình đang đóng phim chắc?
Đóng phim xong, tiếp đó là Champagne, thức ăn, nến được thắp lên và cả âm nhạc nữa. Thư Hoán vẫn không có được món nui xào cô trông chờ nãy giờ, nhưng Từ Vĩ Trạch mỉm cười ngồi trước mặt, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị sạch sẽ, nụ cười dịu dàng, cô nghĩ lát nữa thôi mình sẽ tha thứ cho anh ngay.
Cô và Từ Vĩ Trạch là thế. Cho dù giận đến mức muốn xé nát anh ra nhưng hễ gặp mặt thì cô rất khó giận anh lâu.
“Anh thật sự rất chuyên nghiệp. Muốn xin lỗi cũng bắt em đợi lâu thế!”
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Xin lỗi, anh cũng không ngờ hoa trong nhà hàng lại không đủ, đi khắp các cửa hàng trong thành phố mới mua đủ…”.
Thư Hoán đau lòng xót xa nhìn bó hoa to khủng bố đó: “Không cần nhiều thế này, tám hoặc mười bông là đủ, như thế lãng phí lắm”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô chân thành: “Anh muốn em hiểu thành ý của anh mà”.
Ăn cơm xong, hai người ra khỏi nhà hàng, cũng không ngồi xe mà cùng thả bộ đến công viên gần đó.
“Nói thật đó, Gấu Hoán, tối hôm ấy rất xin lỗi em.”
“Hừ! >皿皿<”
“Tại anh không tốt, anh uống say quá.”
“Cũng có say đến mức đó đâu!”. Có phải say khướt đâu chứ. Cô cược rằng lúc đó anh hoàn toàn biết rõ bản thân đang làm gì.
“Xin lỗi mà, anh nhất thời bị tϊиɧ ŧяùиɠ xông não!”
Thư Hoán dạy dỗ một cách nghiêm khắc: “Cũng không thể ăn tạp như thế được, dù bồng bột đến mấy cũng phải phân biệt rõ đối tượng chứ. Nếu không chẳng lẽ ngay cả anh trai anh đứng trước mặt, anh cũng đè ra à?”.
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Cái này à, để anh nghĩ thử….”.
Tuy những gì anh nói nghe có vẻ không hợp lý nhưng Thư Hoán cũng không muốn dằn vặt nữa. Cô nghĩ vẫn nên cùng Từ Vĩ Trạch quay về mối quan hệ đơn giản vui vẻ như trước kia sớm một chút thì hơn.
“Chuyện lần này bỏ qua. Nhưng em muốn anh tuyên bố ngay bây giờ rằng, anh tôn trọng em, xem trọng người bạn là em.”
Từ Vĩ Trạch ngoan ngoãn nói: “Anh rất tôn trọng em, cũng rất xem trọng em”..
Dám lược bỏ mấy từ. Nhưng thôi, cũng được.
“Lần sau nếu anh dám làm thế, em sẽ lấy dao ra đấy”.
“….”
“Chặt bỏ một ngón tay anh để anh tỉnh táo lại. Anh nghĩ gì thế hả?”
…
Không khí ban đêm rất trong lành, ánh đèn trong công viên rất đẹp, Thư Hoán đã hồi phục lại tâm trạng của mình, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Từ Vĩ Trạch cười đi bên cạnh, nhìn cô vui vẻ nhảy lên trên đường viền nhỏ hẹp men theo bãi cỏ, lúc cô đứng không vững liền đưa tay ra đỡ lấy cô.
Nhưng Thư Hoán cứ cảm thấy đằng sau nụ cười kia dường như anh có tâm sự trùng trùng.
Nhảy xuống khỏi đó, Thư Hoán liền hỏi: “Anh sao vậy?”.
“Hử? Không có gì.”
“Tâm trạng không vui thì cứ nói ra, không chừng em có thể giúp anh mà.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, nhướng mày: “Ừ, quả thực em có thể giúp được anh”.
Thư Hoán vẫn đờ đẫn ngước mặt lên nhìn anh: “Thật không? Giúp thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch cúi người xuống. Thư Hoán bỗng có dự cảm không lành, quả nhiên chưa đợi cô phản ứng, Từ Vĩ Trạch đã bất thình lình cắn một miếng thật mạnh lên má cô.
Thư Hoán đau quá hét toáng lên: “Lại thế! A a, tức chết mất! Anh là đồ biếи ŧɦái, tại sao cứ thích cắn em thế hả?”.
Từ Vĩ Trạch cười nhìn cô, rồi nói: “Em cũng có thể cắn anh mà, mặt anh cũng cho em cắn đây, thích đánh cũng được.”
Để tránh anh lại giở trò lật lọng, lần này Thư Hoán bấu lấy cổ anh, kéo xuống, nhón chân lên, nhắm thẳng vào gò má anh.
Đang chuẩn bị dồn sức cắn một phát thì Từ Vĩ Trạch bất ngờ quay mặt lại.
Môi hai người suýt chút nữa thì chạm vào nhau. Thư Hoán “óa” lên một tiếng, giật bắn mình, cô còn tức tối đánh đấm anh loạn xạ: “A a, đồ biếи ŧɦái, ác độc, lại thế!”.
Từ Vĩ Trạch cười, để mặc cô đánh mình, anh nói: “Có phải hôn được em rồi thì phải lấy thân thề hẹn không?”.
“Đương nhiên!” Nụ hôn của cô rất quý giá mà.
Gương mặt Từ Vĩ Trạch không còn nụ cười nhẹ nhàng, có phần uể oải nữa. Lúc này anh thu lại nụ cười, gương mặt lạnh lung, nghiêm nghị gần như Từ Vĩ Kính.
Thư Hoán thấy Từ Vĩ Trạch cúi đầu xuống, gương mặt anh phóng to lên, cô bỗng thất hoảng hốt.
“Từ…”
Sau đó môi cô bị khóa chặt.
Thư Hoán đờ đẫn, bất động.
Cô cảm thấy đôi môi mềm mại mà mạnh mẽ, hơi nóng như cánh hoa đang bừng nở là trải nghiệm chưa bao giờ có trong cuộc đời cô. Hàm răng bị tách ra nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi anh luồn vào, giữ chặt lấy cô.
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Nụ hôn này của Từ Vĩ Trạch kéo dài đến hai phút. Lúc hai đôi môi rời nhau, Thư Hoán vẫn đờ đẫn, cứng đờ người lúng túng, tay cũng không biết đặt ở đâu.
“Gấu Hoán?”
Thư Hoán dần hoàn hồn, l*иg ngực phập phồng, mặt cũng đỏ bừng lên.
Từ Vĩ Trạch vuốt ve khuôn mặt cô: “Gấu Hoán?”.
Thư Hoán tức muốn chết đi, giơ tay đấm anh thùm thụp: “Đồ khốn, đồ khốn!!!”.
“Gấu Hoán…”
Thư Hoán muốn khóc: “Đã nói với anh rồi, đừng đùa với em! Mấy cô gái đợi anh hôn nhiều lắm, tại sao không đi tìm họ mà cứ lấy em ra làm trò đùa!!! Anh cứ thế này thì sẽ không hiểu được hai chữ ‘nghiêm túc’ viết thế nào đâu!”.
Từ Vĩ Trạch để mặc cô đấm vào ngực mình, đột nhiên nói: “Nếu anh nghiêm túc thì sao?”.
Thư Hoán sững sờ.
Gương mặt anh khuất trong bóng tối khiến cô cảm giác hư ảo kỳ diệu.
“Anh nghiêm túc đấy, Gấu Hoán.”
Giọng anh rất dịu dàng, thân thiết, không chân thực.
“Anh nghiêm túc đấy.”
Thư Hoán cứng người nhìn anh một lúc, sắc mặt dần từ đỏ chuyển sang tái.
Lúc Từ Vĩ Trạch đưa tay ra, cô bỗng đẩy mạnh anh như phải bỏng, quay người chạy vào trong bóng tối.
Gấu ơi, giúp anh