Hai người đến nhà hàng đã đặt sẵn, ông anh nghiêm khắc của Từ gia vẫn chưa đến, cảm giác phải chờ đợi lại khiến Thư Hoàn càng căng thẳng hơn.
Từ Vĩ Trạch kéo ghế giúp cô, hai người lần lượt ngồi vào, Từ Vĩ Trạch nhìn cô từ trên cao xuống, lại bảo: “Em có chắc em không cần áo khoác?”
Đập tờ thực đơn vào người Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán hỏi: “Anh của anh… là người thế nào?”
“Anh ấy à, là một người anh tốt, vô cùng thương anh. Chỉ có điều,” Từ Vĩ Trạch mở thực đơn, tỏ vẻ khổ sở, “Trong vấn đề truyền thống nào đó thì anh ấy rất cố chấp.”
Vừa nói xong đã nghe văng vẳng tiếng bước chân của một người đàn ông. Chỉ là tiếng ma sát rất nhỏ của đôi giày chạm vào thảm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác căng thẳng, Thư Hoán không hiểu vì sao lại thấy hơi hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.
Bóng dáng cao lớn vòng từ sau lưng cô đến trước mặt rồi ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống, trong khoảng cách khoảng mười centimet, Thư Hoán chỉ cảm thấy gò má cô bỗng căng cứng, nhất thời không dám ngước mắt lên nhìn thẳng người mới đến.
Cô không phải người hay xấu hổ, thế nhưng đối phương chưa nói câu nào mà chỉ là không khí do người ấy tạo ra cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch.
“Anh, đây là Thư Hoán, bạn gái hiện tại của em. Hoán Hoán, đây là anh trai anh, Từ Vĩ Kính.”
“Chào cô.” Giọng rất lạnh, cũng rất trầm, không có cảm xúc đặc biệt, nhưng nghe lại có cảm giác xa cách lạ lùng.
Sau đó, cuối cùng cô cũng ngẩng lên. Người đàn ông đang ngồi đối diện cũng đang lặng lẽ nhìn cô.
Người đàn ông từ tóc tai đến cổ áo và ống tay áo đều rất chỉn chu, không hề có chút cẩu thả, bừa bãi nào.
Hai anh em đều có làn da trắng, Từ Vĩ Trạch trắng trẻo và có chút thư sinh, ít nhiều có vẻ đáng yêu dịu dàng; còn Từ Vĩ Kính tuy trắng nhưng không ảnh hưởng đến chất đàn ông của anh, ngược lại khi anh không vui, hàng lông mày hơi nhăn lại, nổi bật vẻ cao ngạo không thể xâm phạm, càng khiến gương mặt anh lạnh lùng hơn.
Trên gương mặt mà mỗi chi tiết đều đạt đúng tiêu chuẩn cao nhất ấy, không hề có nụ cười.
Thư Hoán bỗng có cảm giác váng vất.
“… Chào anh.”
Nghe lời đáp, người đàn ông “ừ” một tiếng, đặt tay lên bàn, những ngón tay thon dài mạnh mẽ đan vào nhau, hơi nhíu mày nhìn cô. Đôi mắt người ấy rất đẹp, cũng rất sắc bén, liếc nhìn cô vẻ thẳng thừng khiến Thư Hoán chỉ thấy như bị xuyên thấu.
“Nghe nói năm ngoái cô mới đi học ở Nhật về?”
Đó là lời nói dối kinh thiên động địa nhất của Từ Vĩ Trạch để dát vàng cho cô bạn gái hòng phù hợp với yêu cầu của ông anh, Thư Hoán đành nói: “Vâng.”
“Cô có quen @#$#$# không?”
“Dạ?” Cái tên ấy là tiếng Nhật, còn khá dài, Thư Hoán chỉ nghe như vịt nghe sấm.
“Người tôi nói là một người bạn. Cô ở Tokyo mà lại chưa nghe đến cậu ta?”
“Ưm…” Thư Hoán vội nói, “Em không quá chú ý đến những chuyện ngoài trường học.”
“Ừ.” Đối phương hơi khựng lại, “Cô học ở trường nào? Chuyên ngành gì?”
Chuyện này đã bịa sẵn từ trước, cũng xem như đối đáp qua được.
“Cô có sở thích nào không?”
Thư Hoán lại ấp úng: “Sở thích… sưu tầm thú nhồi bông?”
Đối phương hơi nhíu mày: “Sưu tầm là tốt. Nhưng ý tôi là, chẳng hạn âm nhạc mỹ thuật v.v… Cô có học nhạc không? Khiêu vũ?”
“… Không ạ.”
“Có sở trường chơi nhạc cụ nào không?”
“…”
Thư Hoán thầm nghĩ “nhạc cụ” duy nhất cô biết chính là “huýt sáo”. Thực ra huýt sáo cũng khá giỏi, thậm chí còn biết huýt bài “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” cơ.
Từ Vĩ Trạch còn khen ngợi rằng, chỉ lúc cô huýt sáo mới có thể khơi dậy ham muốn sinh lý của anh – khiến anh muốn đi nhà vệ sinh “xùy xùy”một tí.
“Vậy lúc còn nhỏ, cha mẹ cô cho cô học gì để giải trí?”
Trong nhà trẻ, mọi người cùng nghịch bùn!
Thư Hoán dè dặt: “… Học”.
“Hử? Ý tôi là ngoài học ra.”
“Ưm… sở thích khác của em là đọc sách.”
“Ồ,” Đối phương như có vẻ thích thú, “Ví dụ như nhà văn nào?”.
“Ừm…” Những quyển sách có chiều sâu mà cô từng đọc qua rất ít, nhất thời không biết lấy tên ai ra để nghe có vẻ oai một tí, thấy hàng lông mày của anh mỗi lúc một nhíu lại, cô vội vàng chuyển đề tài, “Thực ra, em đọc manga nhiều hơn”.
“Ồ…” Cuối cùng anh ta không định tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nhìn Từ Vĩ Trạch một cái, sau đó chuyển sang hỏi vấn đề khác, “Ngoài Nhật ra thì cô có đi nước nào nữa không?”.
“… Không ạ.”
“Rảnh rỗi thì nên ra ngoài nhiều hơn, nếu không sẽ thiếu vốn sống, cũng chẳng hiểu biết gì nhiều.”
Sắc mặt Thư Hoán thoắt đỏ thoắt tái, bị hỏi đến độ đầu óc trống rỗng.
Vừa gặp mặt cô đã lờ mờ hiểu được sự lợi hại của Từ Vĩ Kính, cuộc đối thoại ngắn ngủi, đơn giản này đã vạch trần mọi thứ về cô. Từ Vĩ Kính đã phá tan thân phận tiểu thư nhà giàu tự biên của cô thế nhưng không khí cuộc nói chuyện vẫn có thể xem là hòa bình, không hề giống một trận chiến vạch trần bộ mặt thật tí nào.
Cô lại liếc Từ Vĩ Kính, anh đã không còn nhìn cô nữa mà cúi đầu quan sát màu sắc ly trà trong tay, sau đó hớp một ngụm.
***
Lần gặp mặt này, Thư Hoán bị “nhìn” đến mức hoảng loạn, đại bại quay trở về. Cơm cũng không ăn được là bao, cuối cùng thanh toán xong trở ra, cả người cô lơ mơ đờ đẫn, còn bị trẹo chân ngay ở cửa, suýt nữa thì chụp ếch.
Từ Vĩ Trạch vội vàng đỡ cô: “Cẩn thận nào”.
Nghĩ đến Từ Vĩ Kính vẫn đang ở sau lưng nhìn theo mình, Thư Hoán thật sự xấu hổ muốn chết: “Em… em đi đây”.
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu…”
“Làm sao được? Lên xe đi.”
“Thật sự không cần mà…”
Giằng co một lúc, cuối cùng vẫn bị trượt chân, chiếc giày vốn rộng bay vèo ra ngoài. Xung quanh im lặng như tờ, mọi người đồng loại nhìn theo chiếc giày trượt một đường trên mặt đường lát đá.
“Em nói thật đó.” Thư Hoán khóc không ra nước mắt, “Anh để em về một mình đi, sau này em vẫn muốn làm người mà”.
Với vận khí tối nay thì chỉ cần dính vào hai anh em này là lòng tự tôn của cô không giữ lại nổi.
Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn vào mắt cô, vẻ lo âu: “Xin lỗi”.
“Không sao… T__T”
“Tối nay để em chịu uất ức rồi.”
Thư Hoán gục đầu ủ rũ: “Cũng không phải. Còn về phía anh trai của anh, haizzz, thôi, không giúp được gì mà còn gây phiền phức cho anh nữa”.
Thư Hoán về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân như để xua hết vận rủi đi, lại còn vắt một ly nước chanh để uống cho thanh lọc cơ thể. Đang dựa vào sofa, ngâm đôi chân đau nhức như muốn đứt lìa trong chậu nước thì điện thoại reo vang.
Vừa nhìn thấy tên người gọi, Thư Hoán bất giác kêu “Ôi” một tiếng rồi ôm mặt, người đó là một trong những nguyên nhân gây ra ký ức thê thảm tối nay của cô.
“Gấu Hoán?”
“Ưm…”, Thư Hoán vùi mặt vào chiếc gối ôm, ậm ừ, “Chuyện gì thế?”.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem em đã về nhà an toàn chưa.”
“Ừm, em về được một lúc rồi.”
Từ Vĩ Trạch hơi khựng lại: “Hôm nay thật sự xin lỗi, anh không ngờ là…”.
“Không sao… T__T”
Không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến là ký ức đáng xấu hổ đó lại khiến cô chỉ muốn chúi luôn đầu vào chậu nước rửa chân cho xong.
“Hôm nay em thật sự rất chuyên nghiệp, tận tụy. Đợi khi em rảnh thì bảo anh, anh sẽ khao em, lúc nào cũng được, phiếu ăn cơm miễn phí một tháng đấy nhé.”
Con người Từ Vĩ Trạch tuy bình thường miệng mồm rất hư, nhưng sự “đê tiện” của anh cũng có chừng mực, lúc cần thì vẫn rất có nhân tính, đạo đức.
Nhưng điều đó cũng không xoa dịu được trái tim pha lê đã tan nát của Thư Hoán, cô vẫn cứ “hu hu hu” suốt, vừa đưa chân khuấy bùn khoáng màu tím nhạt trong chậu nước, vừa không kìm được hỏi: “Đúng rồi, cái đó… Anh trai anh có nói gì về em không?”
Bên kia ngần ngừ một lúc: “Cũng bình thường thôi…”.
“Cũng bình thường là sao?”
Giọng anh đầu dây bên kia hơi do dự: “Thì cảm thấy em cũng được…”.
Thư Hoán hậm hực: “Anh còn dám lừa em à? Em giúp anh như vậy mà anh chẳng nói được một câu thật lòng, quá đáng!”.
Từ Vĩ Trạch thấy cương thì nhu, lập tức dịu giọng: “Được rồi mà, anh chỉ cảm thấy không cần thiết… Em thật sự muốn nghe?”.
“Tất nhiên rồi.”
“Anh ấy nói, em lùn, thấp hơn anh quá nhiều. Cũng quá gầy, eo và đùi chỉ có tí thịt, liệu sức khỏe có vấn đề không?”
“…”
Cô đã cố ý chọn một bộ quần áo tôn dáng để mặc, ai ngờ lại tự sỉ nhục mình.
“Tuy trang điểm đậm nhưng vẫn nhận ra sắc mặt không tốt, quầng mắt thâm, da mặt cũng chảy xệ, không chỉ không đẹp mà còn dọa người khác, chắc là sống về đêm quá nhiều.”
“… T__T” Vừa thức đêm xong thì khó tránh khỏi tình trạng đó mà.
“Em không sao chứ?”
“T__T”
“Này, là em bảo anh kể lại sự thật mà… Nói thật rồi thì em lại không vui…”
Thực ra thì Thư Hoán không đến nỗi nhỏ mọn như thế, bị người khác soi mói cũng là chuyện cô có thể chấp nhận được. Lớn thế này rồi, cũng đã quen với việc nhiều khi mình không được chấp nhận, bị nhận xét khó nghe cũng phải kiên nhẫn chịu đựng. Nhưng những lời này là do Từ Vĩ Kính nói, cảm giác bị chọc vào chỗ đau càng sâu thêm.
Thế là cô lại càng buồn bã hơn: “Em đi ngủ đây”.
“Này, em đừng nghĩ ngợi nhiều nhé.”
“Không đâu.”
“Anh trai anh vốn dĩ đã là người rất khó tính, em đừng để tâm.”
“Em biết. Chúc ngủ ngon.”
Từ Vĩ Trạch vẫn cố nói thêm: “Thực ra em là một cô gái tốt”.
Thư Hoán mệt mỏi cúp máy, nằm lăn ra sofa.
Chớp mắt lại được phong cho chức “người tốt”.
Lúc còn đi học cô cũng từng rung động trước Từ Vĩ Trạch. Cô gái nào dù e thẹn hay kiêu ngạo đến mấy thì cũng khó mà không có ý gì với một người đàn ông như anh.
Chỉ có điều Từ Vĩ Trạch quá đào hoa, cô chỉ đứng nhìn thôi cũng đã biết chàng trai này phong lưu đến mức không ai dám hy vọng gì ở anh, cô thực sự đã bị dọa chết khϊếp bởi tốc độ thay bạn gái của anh.
Con người chỉ cần đừng ôm ấp hy vọng hão huyền thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Thế nên tuy cô không phải người đẹp nhất, cũng chẳng phải thông minh nhất, nhưng lại vượt qua được chuyện này.
Còn Từ Vĩ Trạch về sau cũng thẳng thắn nói rằng, sở dĩ anh có ấn tượng với cô là vì trong một lần họp mặt liên hoan bị cô “bỏ rơi”. Lúc đó gần như cô nào cũng giành ngồi cạnh anh, làm bạn chơi trò chơi với anh, đến nỗi phải rút thăm ngay tại chỗ. Chỉ có cô sau khi rút trúng thăm lại chủ động nhường cho người khác, đến chơi cùng người khác.
Lại có cô gái dám phớt lờ anh, ở một mức độ nào đó thì đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Từ thiếu gia.
Chuyện xưa ấy, Thư Hoán đã không còn nhớ. Lúc đó các cô gái mê mẩn anh đến thế, còn cô lại chẳng có ý gì với anh cả, đương nhiên sẽ nhường cho người khác rồi, không phải là chuyện gì đáng để tâm. Nhưng điều đó lại khiến Từ Vĩ Trạch nhớ mãi không quên.
Về sau Từ Vĩ Trạch chủ động tiếp cận cô, hai người trở thành bạn bè khác phái đơn thuần, lại còn khá thân thiết. Cả hai tâm đầu ý hợp đến bất ngờ, luôn giữ liên lạc cho đến tận bây giờ.
Cô không có tà niệm gì với anh, Từ Vĩ Trạch cũng phá lệ xem cô là bạn thân, đó là một quá trình rất tự nhiên, không hề lãng mạn. “Công việc” của cô là lắng nghe anh kể lể, thường xuyên làm quân sư tình yêu cho anh kể cả lúc đi vệ sinh. Còn “tiền lương” là những món quà anh nhận được, nếu không cần sẽ chuyển giao cho cô.
Bánh tự làm, bánh kem tự nướng… đều được; túi xách hàng hiệu của nam giới, cô cũng có thể dùng tạm, dù sao cô thấy tâm hồn của mình đã là một người đàn ông rồi; còn về những thứ khác…
Cô thường xuyên không kìm được, tức tối cầm qυầи ɭóŧ nam hét toáng lên với Từ Vĩ Trạch: “Cái này bảo em dùng thế nào được?”.
Sau đó anh chàng công tử đào hoa đó nở nụ cười không thể chân thành hơn: “Ủa, lẽ nào bây giờ em không phải là đàn ông à?”.
“…”
“Yên tâm, sau này nhất định sẽ biến thân thành công, cố lên!”
Dù sao nguyên tắc để làm bạn với dạng người là mối nguy cho chị em phụ nữ như Từ Vĩ Trạch chính là, cô không xem anh là đàn ông, anh không xem cô là phụ nữ, bình an vô sự là được. =_=
Thư Hoán ngâm chân, bôi kem mát xa xong nằm lăn ra giường. Thực sự là sức cùng lực kiệt, như uống phải thuốc mềm xương vậy, cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, không lâu sau cô mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Trong giấc mơ, cô quay về thời còn học đại học, lần đầu nhìn thấy Từ Vĩ Trạch ở sân bóng rổ, lúc đó cô rất kinh ngạc, tim đập như trống, đỏ mặt tía tai. Sau đó lại mơ thấy ánh mắt sắc bén của Từ Vĩ Kính, như một chậu nước lạnh trong tích tắc đổ ụp xuống, toàn thân lạnh ngắt.
Trong lúc nửa lạnh nửa nóng như thế Thư Hoán vẫn ngủ say, ngủ đến chết đi sống lại, không biết trời trăng mây gió gì nữa.