Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gấu Ơi, Giúp Anh!

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chung cư phục vụ kiểu khách sạn mà Từ Vĩ Trạch sống khá gần với nơi anh làm việc, phòng ốc rộng rãi, có thêm ban công, từ cửa sổ lớn trên cao nhìn xuống có thể tận hưởng khung cảnh về đêm ở Tokyo, hàng vạn ngọn đèn như thu vào tầm mắt, thực sự là một nơi rất tốt.

Giá cả tuy không bằng khách sạn cô đang ở, nhưng Từ Vĩ Trạch lại ở những mấy tháng, Thư Hoán rất nghi ngờ rằng không biết liệu anh có khả năng tạo ra giá trị tương đương như vậy cho công ty không.

Thấy Từ Vĩ Trạch gọi điện bảo người mang dép lê và bát đũa đến, Thư Hoán trách: “Ở đây dài ngày mà anh lãng phí quá! Không chịu thuê một ngôi nhà sao?”.

Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Anh đi công tác mà, không thể cứ bắt bản thân làm việc nhà được”. Sau đó anh lại giữ vai cô, nhìn từ trên xuống, “Đương nhiên nếu em đến giúp làm việc nhà cho anh thì ở chung cư bình thường cũng được”.

“…”

Từ Vĩ Trạch lại nói bằng giọng thôi miên: “Thực ra cũng rất tốt, như thế có thể giúp công ty tiết kiệm, em cũng không cần trả tiền ăn ở bên ngoài”.

“Thôi bỏ đi…”, lại định lừa cô làm ôsin miễn phí chứ gì.

Nhưng căn phòng này quả là có một tầm nhìn tuyệt vời, Thư Hoán nhoài người ra lan can ngoài ban công: “Nhìn từ bên này thấy đẹp quá…”.

Từ Vĩ Trạch dụ dỗ: “Thực ra anh tăng ca rất nhiều, ngày nào cũng chỉ về ngủ thôi. Em đến đây có thể tận dụng được căn phòng này, thế mà em lại không chịu”.

“… Em không thèm.”

Chơi với Từ Vĩ Trạch bao năm nay, Thư Hoán đã khắc ghi một chân lý: Việc mà nghe có vẻ tốt đến bất ngờ thì tất nhiên là giả.

Làm gì có chuyện để cô ăn miễn phí như thế. Trong tay Từ Vĩ Trạch, cô chưa bao giờ được ăn miễn phí bữa nào cả.

Hai người đã ăn tối rồi, họ xé vỏ bao những món đồ ăn vặt cô mang đến, xếp đầy hai đĩa hoa quả sấy và mực khô, lại thêm bia lạnh, chân trần ngồi trên sàn nhà, chuyện trò vô tư thoải mái.

Từ Vĩ Trạch bỗng hỏi: “Tại sao em chấp nhận để anh trai anh trả tiền hộ mà không cho anh trả?”

“A…”, nhất thời Thư Hoán không trả lời được, một lúc sau mới nói, “Hai người khác nhau…”.

Từ Vĩ Trạch cười hỏi: “Có gì khác?”.

“Ưm, em không có lý gì mà dùng tiền anh, tự dưng lại lợi dụng anh…”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Còn anh trai anh? Lợi dụng anh ấy thì không sao?”.

Tuy cô rất cố chấp, rất độc lập, khí khái hơn rất nhiều người đàn ông khác, nhưng nếu là Từ Vĩ Kính thì chút khí thế đó của cô cũng biến mất, cô thích cảm giác được anh chăm sóc, cam tâm tình nguyện yếu đuối trước mặt anh.

Ánh nhìn vừa giao nhau, Thư Hoán thấy cảm xúc thiếu nữ đáng xấu hổ của mình đã bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấu, bất giác đỏ mặt: “Anh trai anh là anh lớn trong nhà, dùng tiền của anh ấy xem như là dùng trong chi phí chung”.

Từ Vĩ Trạch cười cười, không nói gì nữa, chỉ chồm lại gần.

Thư Hoán nhìn gương mặt bỗng chốc lớn hẳn ra trước mặt: “Làm gì thế?”.

Từ Vĩ Trạch một tay giữ sau gáy cô, không đợi cô phản ứng đã cắn vào má cô một cái thật mạnh.

Thư Hoán đau quá hét lên, huơ tay đánh anh văng ra. Từ Vĩ Trạch cắn miếng này rất ác, đồ mất nhân tính!!!

Nhìn nụ cười tà ác của anh, Thư Hoán càng cảm thấy đau không chịu nổi, nước mắt như chực rơi ra. Mắt rưng rưng cô đi tìm gương, nhìn một lúc, quả nhiên trên má in dấu hai hàm răng rất rõ.

Thư Hoán tức muốn điên lên: “Anh dám cắn em hả! Mà còn cắn mạnh nữa chứ!”.

Từ Vĩ Trạch nâng mặt cô lên, cười nói: “Nhìn dấu vết này mới biết răng anh rất đều và hoàn hảo. Lúc nhỏ mẹ anh vì muốn chạy theo thời đại nên bắt anh em anh niềng răng, kết quả bác sĩ nói, ông ta thực sự không thể nhắm mắt làm trái lương tâm để kiếm món tiền đó, kiên quyết không cho bọn anh đeo”.

Thư Hoán đã tức đến nỗi đầu bốc khói, không thèm nghe anh tự sướиɠ: “Anh là đồ biếи ŧɦái, cắn chết anh cắn chết anh! ”.

Từ Vĩ Trạch phóng khoáng nói: “Được rồi, đừng giận mà, để em cắn lại là được chứ gì”. Sau đó đưa cánh tay cho cô với vẻ không biết sợ chết là gì.

Thư Hoán tức giận nhe răng ra, nhắm chuẩn và cắn xuống. Một giây trước khi bị cô cắn, Từ Vĩ Trạch đã rụt tay lại nhanh như điện.

Thư Hoán cắn vào khoảng không, hai hàm răng va vào nhau côm cốp, lại mất đà ngã nhào vào lòng anh, tức đến hét toáng lên: “Em phải gϊếŧ anh!!! ”.

Từ Vĩ Trạch ôm cô, cười nói: “A, anh nhớ ra tay mình chưa được rửa sạch, có lẽ cắn vào sẽ không ngon lắm, định chà rửa sạch sẽ rồi mới cho em cắn”.

Thư Hoán đã tức đến độ thở phì phì, bị anh ôm như thế liền ôm chặt cánh tay đang giơ ra trước mặt, tức tối cắn lung tung: “Em cắn chết anh cắn chết anh!!! ”.

Từ Vĩ Trạch để mặc cô cắn hả giận, cúi đầu cười hỏi: “Thịt anh thế nào?”.

Thư Hoán giận dỗi nói: “Khó ăn chết được! Mặn quá!”.

Thực ra là chẳng có tí vị mặn nào cả. Từ Vĩ Trạch không mấy khi ra mồ hôi, trên người chỉ có vị bạc hà và cả hương chanh. Tay chân anh dài, cơ bắp rắn chắc, khung xương hoàn hảo, công tâm mà nhận xét thì cánh tay này có thể gọi là một bữa đại tiệc tươi sống ngon lành.

Từ Vĩ Trạch hơi dùng sức, thuận thế đè cô xuống, cười và thì thầm: “Nếu thấy anh không ngon thì đó là cách ăn của em không đúng”.

“…”

“Có cần anh chỉ em cách ăn ngon nhất không? Hử?”

“=-=…Anh có cần bậy bạ thế không?”

Hormone của Từ Vĩ Trạch tỏa ra rất lợi hại, hiệu quả củ cây thuốc phiện cũng chỉ thế mà thôi. Hễ anh đùa giỡn thế này thì chắc chắn có rất nhiều thiếu nữ ngây thơ bị hạ gục rồi.

Từ Vĩ Trạch buông tay, ngồi dậy, sờ sờ mũi: “Em thật chẳng biết thưởng thức gì cả”.

Cũng may cô đã miễn dịch.

Hai người đùa giỡn đến khát khô cổ, trong lúc trò chuyện đã uống sạch cả một tủ lạnh chứa đầy bia mà không hay biết.

Vốn tửu lượng của Thư Hoán cũng chỉ tầm tầm, làm sao chịu nổi việc lấy rượu làm nước lã. Tuy không đến nỗi mất kiểm soát nhưng dần dần gò má cũng đỏ bừng lên.

“Em… em phải về thôi.”

Từ Vĩ Trạch kéo cô lại: “Em thế này đi taxi về làm sao anh yên tâm được”.

“Anh… anh thật vô nhân đạo, anh không lái xe đưa em về hả?”

Từ Vĩ Trạch chìa tay: “Lái xe sau khi uống rượu sẽ bị phạt rất nặng. Anh không thể biết luật mà phạm luật được”.

Thư Hoán cố gắng suy nghĩ rồi trợn mắt nhìn anh: “Vậy… vậy phải làm sao?”.

“Tối nay em ngủ ở đây đi. Dù sao giường cũng đủ rộng.”

“Ồ…”

“Em có cần rửa mặt không?”

“Ưm…”

Thư Hoán mắt kèm nhèm, cảm giác Từ Vĩ Trạch bế cô lên, rồi lại cảm thấy bình thường. Tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng khi hai người họ ở cạnh nhau thì đúng là không cần phải lo lắng gì. Nếu anh thèm muốn cô, thì việc họ quen biết đã bao năm nay anh đã sớm ra tay rồi, đâu cần đợi đến hôm nay.

“Đúng… đúng rồi, anh đừng kể cho anh trai anh nghe nhé.”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Hử?”.

“Em… em không muốn anh ấy hiểu lầm chúng ta.”

Từ Vĩ Trạch như khựng lại: “Em quan tâm đến suy nghĩ của anh ấy thế à?”.

“Ưm”, Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo anh: “Làm sao đây? Em thích anh trai anh lắm”.

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Thích nhường nào?”.

“Thích thế này này…” Thư Hoán đưa tay ra dấu, sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, “Không, thích thế này cơ…”.

Từ Vĩ Trạch cười cười: “Thế còn anh?”.

Thư Hoán nhìn anh, ngờ vực: “Anh… anh là Từ Vĩ Trạch mà”.

Khái niệm “Từ Vĩ Trạch” và “thích” nằm ở hai không gian hoàn toàn khác nhau, cô vẫn chưa đặt chúng lên cùng một đường thẳng để xem xét.

“Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn anh phải không?”

Thư Hoán chếnh choáng say: “Anh… anh cũng cổ vũ em sao?”. Cô ôm chầm lấy anh, áp mặt vào ngực anh, “Anh… anh thật tốt… xứng… xứng là bạn…”.

“Gả vào rồi em có thể là ‘bà nhỏ’, đúng không?” Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, “Gấu Hoán, em gả cho…”.

Thư Hoán vẫn còn say nhưng đã có thể suy nghĩ: “Hả? Em không muốn làm bà nhỏ, em… em muốn làm đại gia…”.

“…”

“Em… em còn nằm mơ nhà anh phá sản, sau… sau đó, anh trai anh đến bám đại gia là em…”

Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Này, dù sao anh cũng là người của nhà họ Từ, phá sản rồi anh phải làm sao?”.

Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: “Thế, thế anh cũng đến luôn, em nuôi hết…”.

Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Em có chắc sẽ nuôi nổi không?”.

Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầm nhìn, chăm chú ngắm gương mặt anh: “Ủa, anh… anh cũng đẹp trai quá đó chứ”.

Từ Vĩ Trạch cười nói: “Cảm ơn”.

“Sao trước đây em chưa… chưa phát hiện ra nhỉ…”

Từ Vĩ Trạch cười nói: “Tối nay em có thể từ từ thưởng thức, không sao cả”.

Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫn mơ màng. Phải mấy phút sau, cô mới nhớ ra mình đang ở nước ngoài liền vặn người một cái thoải mái.

Tay bỗng đập vào một thứ gì đó, hai cú vặn người thư giãn buổi sáng của cô dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.

Đó là một gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nào cô cũng gặp; xa lạ, là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ ở khoảng cách gần thế này.

Nhận ra hai người đang nằm trên một chiếc giường với tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáy đυ.ng cái cộp vào tủ đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.

Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vì âm thanh đó mà mở mắt ra, thấy cô liền nở nụ cười có phần mơ màng, như đang ngái ngủ: “Chào buổi sáng”.

“Hu…” Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình, rõ ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: “Anh… anh…”.

Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, nói với vẻ vô tội: “Này, đừng hiểu lầm, anh chưa làm gì cả”.

Thư Hoán lại chỉ mình: “Em… em…”.

“Em cũng chẳng cho anh thấy gì cả.”

“Vậy, vậy em làm sao…” Rốt cuộc cô đã cởi sạch quần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ cô chẳng nhớ gì hết.

“Là chính em đòi lấy quần áo của anh, sau đó bò vào nhà tắm thay. Anh cũng không hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến việc thay quần áo ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?”

Thư Hoán lại sờ mặt, dường như đã tẩy trang: “Ủa, em rửa mặt hồi nào… nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu…”.

Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày nói: “Anh cũng không rõ. Em say đến không thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũng chỉ có thể ôm lấy bồn cầu”.

Trong sự hoảng loạn của Thư Hoán, anh lại nói vẻ suy nghĩ: “Thế nên, chắc em đã dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy…”.

Thư Hoán muốn ngất xỉu.

Hù dọa cô sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mới cười nói: “Đùa đấy. Em đòi phải tẩy trang xong mới đi ngủ, anh đành mua sữa tẩy trang cho em ở gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em”.

“…”

“Nhưng quần áo thì đúng là em tự thay, anh chẳng nhìn thấy gì cả.”

Thư Hoán thở phào: “Cũng may…”.

Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cô cũng không thể chấp nhận sự cố đáng sợ là anh nhìn thấy cơ thể mình được.

Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Em cũng không cần căng thẳng, anh chẳng nhìn thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, anh cũng không thèm nhìn đâu. Ngày nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ”.

Dù sao cô cũng có trước có sau mà, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng đầy đủ, ít nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị nói thê thảm như thế…
« Chương TrướcChương Tiếp »