Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gấu Ơi, Giúp Anh!

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thư Hoán không ngủ ngon được như lời chúc của anh, cả đêm cô rúc trong chăn tự kiểm điểm những thất bại mà Từ Vĩ Trạch chỉ ra, cứ lăn lộn trên giường, hoàn toàn không thể nào “ngủ ngon” được.

Nếu năm xưa cô không chuyển ngành giữa chừng, tìm công việc có liên quan đến ngành học thuận lợi và đúng kế hoạch, hoặc nếu năm xưa ngay từ đầu đã học Thiết kế mỹ thuật mà không lãng phí bốn năm đại học, hoặc nếu trước kia tờ vé số cô mua chỉ sai một số mà trúng thưởng ., ..

Nếu thế thì cô đã không thể quen biết Từ Vĩ Kính.

Một đêm mất ngủ, buổi sáng loạng choạng xuống giường, Thư Hoán gục đầu ủ rũ với hai quầng thâm dưới mắt. Nghĩ đến hai quầng thâm này ngoài việc cản trở thiện cảm của Từ Vĩ Kính với mình, còn khó tránh khỏi bị Từ Vĩ Trạch cười nhạo, cô càng cảm thấy cuộc đời xám xịt.

Chán chường lần theo bức tường đến đầu cầu thang, vừa hay Từ Vĩ Trạch cũng bước đến đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hai quầng thâm trên mắt anh còn lớn hơn cô.

Thư Hoán lập tức chỉ vào anh: “Ha ha ha ha”.

Ngoài việc vui trên nỗi đau của anh ra, tâm trạng cô bỗng thoải mái hơn.

Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Tối qua thời tiết không đẹp lắm, không thích hợp để ngủ …”

Thư Hoán cười xong lại nảy sinh chút ít lòng từ bi, an ủi anh: “Không sao, anh như thế cũng rất đẹp trai. Quầng mắt này đen cũng có phong cách lắm”.

Từ Vĩ Trạch choàng vai cô: “Như nhau cả thôi, quầng mắt của em cũng không kém cạnh. Chúng ta là cặp tình nhân có quầng mắt phong cách mà”.

Hai người đồng bệnh tương lân, mang theo quầng thâm mắt rất có phong cách đi xuống dưới.

Cả hai đều ngủ quá giấc, nhưng Từ Vĩ Kính đợi họ bên bàn ăn vẫn nói: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng”.

Từ Vĩ Kính vẫn giữ vẻ bình thản và tỉnh táo như thể sét đánh cũng không rung rinh, nhìn hai người loạng choạng, tinh thần kiệt quệ ngồi xuống đối diện.

“Hai người sao vậy?”

Cả hai đồng thanh: “Tối qua thời tiết không tốt lắm, ha…”

Từ Vĩ Kính cũng gật đầu: “Hơi bức bối, bảo người giúp việc điều chỉnh lại nhiệt độ và độ ẩm trong phòng”.

Hóa giải ngượng ngùng xong, mọi người bắt đầu ăn sáng, tiện thể xem báo và trò chuyện về tin tức mới để giải khuây.

Hai mắt Thư Hoán bỗng phát sáng, kêu lên như đang hoan hô: “Liveshow vòng quanh thế giới của Đoạn Kỳ Nhã, điểm đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày Mười sáu, tối qua máy bay riêng đã hạ cánh”.

Từ Vĩ Trạch rắc bột ớt lên bánh bao, đó là kiểu ăn độc đáo của anh: “Thế thì sao?”

Thu Hoán vẫn đang kích động, dạo này cô vất vả làm việc, vùi đầu vào đám thỏ bong, không theo dõi kịp thời tin “hot” trên mạng, toàn phài dựa vào mục giải trí trên báo mới biết được tin tức về nữ thần trong lòng: “A a a, biết sớm thì tối qua em đã ra sân bay đón rồi”.

Từ Vĩ Kính ngừng dao nĩa, nhìn cô: “Cô thích cô ấy?”

Thư Hoán cầm tờ báo vẻ si mê: “Em cực yêu chị ấy. Chị rất đẹp, lúc cần trong sáng thì trong sáng, lúc cần gợi cảm thì gợi cảm, lúc cần đẹp theo kiểu con trai thì rất tuyệt, hình tượng biến hóa, dáng người vô địch. Anh nhìn nụ cười chị ấy, a, thế gian sao lại có người phụ nữ hoàn hảo như thế cơ chứ…”

Từ Vĩ Trạch tỏ vẻ mặt như bị nghẹn bánh bao, đưa tay ra choàng qua cổ cô: “Này, chắc không phải hôm nay em định báo cho anh biết là… thực ra em thích phụ nữ đấy chứ?”

“Nếu là chị ấy thì cũng không phải là không thể …^_^”

Từ Vĩ Trạch giữ vai cô, lắc lấy lắc để: “Nói những lời ấy trước mặt anh, em bảo anh làm sao chịu nổi đây?”

Thư Hoán bị lắc đến choáng váng: “Hây, dù sao em cũng không có cơ hội chạm đến chị ấy, anh đừng thế mà …”

Từ Vĩ Kính nhìn hai người đang diễn trò: “Nếu đã thích thì sao không đi xem liveshow?”

Thư Hoán bị anh hỏi, bất giác thấy đau lòng: “Em không mua được vé! T_T Vé chợ đen đắt quá, mà còn không nhìn rõ mặt …”

Vé liveshow lần này mới bán ra, trong vòng một tiếng đã hết sạch, cô không thể giành giật được. Mấy người bạn thân cũng chỉ giành được vé đứng. Những vé có vị trí tốt đều bị đẩy lên giá trên trời trên các trang web, người bình thường thực sự không kham nổi.

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô, sau đó nói: “Cô cần mấy tấm?”

“Á?”

“Số lượng không nhiều quá thì tôi giúp cô đặt mua thử.”

“A a a?”

Đối lập với vẻ mặt như bị sét đánh của cô, Từ Vĩ Kính vẫn rất bình thản: “Chúng tôi và Đoạn Kỳ Nhã có vài người bạn chung, trong công việc cũng có qua lại với nhau nên có thể xem là thân quen. Nếu cô thích thì có thể hỏi vé thử”.

“Thân … thân quen. ..”, Thư Hoán lập tức lắp bắp, “Người anh nói và người em nói là cùng một Đoạn Kỳ Nhã sao? Anh có thể chắc chắn là chị ấy không?”

Từ Vĩ Trạch không chịu nổi, nhéo má cô: “Em tỉnh lại đi, lớn thế này rồi còn thần tượng ngôi sao ca sĩ à, không biết xấu hổ hả?”

Thư Hoán là fan cuồng nên giãy nảy lên: “Nhã đại nhân, chị ấy không chỉ là ngôi sao mà còn là thiên hậu, là nữ thần!”

Từ Vĩ Trạch nghiến răng kéo má cô: “Này, trước mặt bạn trai em, là anh, em có thể si mê người khác hay sao? Hử?”.

Thư Hoán bị anh nhéo đến nỗi mặt biến dạng, vẫn kiên định không khuất phục: “Nếu em là đàn ông, em nhất định sẽ đá anh, chạy theo chị ấy, đừng ai tranh giành với em …”

“Ồ?”, Từ Vĩ Trạch ngứa răng. “Vậy em nhất định sẽ hận anh trai ai”.

Thư Hoán bị anh nhéo nên nói không rõ chữ: “Tợi seo?”

“Cô ấy từng thích anh trai anh.”

Thư Hoán giật mình tỉnh lại trong sự si mê của chính mình: “Hả, hả?!”

Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Tối qua cô ấy vừa xuống máy bay, việc đầu tiên là gọi điện cho anh của anh”.

Thư Hoán nhìn anh, lại nhìn Từ Vĩ Kính, lắp ba lắp bắp: “A…a….”

“Tiếc là em ngủ, không thì đã gọi em dậy nghe lỏm rồi.”

“Ưm…ưm…:

Từ Vĩ Kính nói ngắn gọn: “Bọn anh xưa nay chỉ là bạn”.

Thư Hoán đơ người, nói như đang nấc cụt: “Ơ …ơ…”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Này, em là máy cassette đó hả?”

“…”

Đối với cô Đoạn Kỳ Nhã là thần tượng hoàn mỹ chỉ tồn tại trong thế giới hư ảo, còn Từ Vĩ Kính là cảnh tượng đẹp nhất trong thế giới hiện thực của cô, mà giữa họ lại có liên quan đến nhau.

Anh ngồi đối diện, cách cô không quá một mét và đang bình thản ăn bữa sáng, vẫn rõ ràng, thân quen như trước. Thư Hoán lại cảm thấy gương mặt anh cũng trở nên hư ảo và xa vời như thế giới trong tạp chí vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »