Thư Hoán lê bước cùng đôi mắt thâm đen xuống lầu mua thức ăn, thực ra đã trưa rồi nhưng cô vẫn chưa ăn sáng.
Công việc hiện tại của cô là thiết kế gấu bông, cả căn phòng đầy ắp những con thú bông to nhỏ khác nhau, chúng là người bạn thân thiết sống cùng cô bấy lâu, cùng cô thức đêm, phác thảo, tạo những mẫu thủ công dưới ánh đèn vàng vọt.
Để giao kịp hàng hôm nay Thư Hoán phải thức trắng đêm, không hề chợp mắt, đầu đau mắt cay, bước đi có cảm giác như đang bay.
Cô đi thẳng đến quầy hàng bán điểm tâm, mắt lờ đờ: “Ông chủ, cho một phần bánh trứng chiên, một phần sữa đậu nành, nhiều sữa chút nhé”.
Ông chủ dễ tính gói cho cô phần bánh gồm hai trứng chiên, một ly sữa đậu.
Thư Hoán lờ đờ trả tiền, nửa tỉnh nửa mê vừa ăn bánh, uống sữa, vừa lên lầu, như thể đang bước đi trên mây.
Trạng thái bay bổng như lên thiên đường nhanh chóng bị tiếng chuông di động thức tỉnh, người gọi cho cô là anh “bạn trai” theo đúng nghĩa đen, đại thiếu gia Từ Vĩ Trạch.
Rất nhiều cô gái thấy cái tên này nhấp nháy trên màn hình di động thì phản ứng sẽ là tim đập rộn ràng, sung sướиɠ hạnh phúc. Nhưng Thư Hoán đã miễn nhiễm từ lâu rồi.
“A lô.”
“Gấu Hoán, em chuẩn bị đi chưa?”
Thư Hoán vẫn như đang nằm mơ: “Đi đâu?”.
Bên kia im lặng ba giây, sau đó là một tiếng quát inh tai: “Chắc em không quên rồi đấy chứ!!!”.
Tai Thư Hoán ong cả lên, phải dựa vào tường: “Quên gì cơ?”.
“Chuyện đi gặp phụ huynh của anh ấy, chẳng lẽ em muốn hại anh phải đi xem mắt cô nàng kia hay sao?”
Thư Hoán sực nhớ ra, vì cô đã ăn miễn phí một phần beefsteak nên bị cưỡng ép nhận lời giả làm bạn gái của Từ Vĩ Trạch để ứng phó với ông anh trai nghiêm khắc của anh.
Trò “giả dạng” này chẳng có chút lãng mạn nào. Từ Vĩ Trạch gần như đã đến tuổi phải ổn định, nhưng lại hoàn toàn không có ý đó. Anh nổi tiếng đào hoa, tiếng thơm lừng lẫy, phong lưu đa tình gây ra biết bao nhiêu tai họa, đến nỗi gia đình bất đắc dĩ phải ra lệnh cho anh thu dọn tàn cuộc, kết hôn để tạ tội.
Thư Hoán cũng cảm thấy người như anh vẫn nên kết hôn sớm để khỏi gây họa cho thế gian nữa: “Đi xem mặt thì có gì là không ổn đâu, người ta xinh đẹp lại dịu dàng, con nhà danh giá nữa, rất xứng với anh mà…”.
Đầu dây bên kia phản ứng dữ dội: “Anh không muốn! Xem mặt như thế rồi hai tháng nữa đính hôn, một tháng sau đã kết hôn, thêm một tuần nữa là em có thể đến tham dự tang lễ của anh rồi đấy”.
“=_= Hôn nhân cũng đâu phải là mồ chôn anh đâu.”
“Dù sao chuyện này em nhất định phải giúp anh. Nếu không tối nay anh sẽ treo cổ chết trước nhà em.”
“…”
“Một tiếng nữa anh đến dưới lầu đón em, giờ em mau đi tắm rửa, thay quần áo đi, nhớ phải trang điểm.”
Thư Hoán vẫn cố chống cự: “Anh không nhờ người khác được à? Anh quen bao nhiêu cô gái, sao cứ phải là em?”.
“Chuyện này không thể chọn bừa được”, Từ Vĩ Trạch nói với vẻ nghiêm túc, “Bọn họ chắc chắn sẽ yêu anh, đến lúc đó thì phải làm sao?”.
“=_= Anh vẫn còn tự sướиɠ được à?”
“Hơn nữa lần này là trường kỳ kháng chiến. Thời gian tới phải nhờ em giúp anh chống đỡ, em có thể nói là em mắc chứng sợ hôn nhân, nếu may mắn có thể kéo dài được một năm rưỡi. Đến khi ông anh của anh bắt đầu ép hôn thì anh lại nói là đã bị em đá rồi, sau đó chữa trị vết thương lòng mất mấy tháng nữa, nhiều nhất là một năm, như vậy anh sẽ có thời gian tự do là hai năm rưỡi…”
Thư Hoán khóc không ra nước mắt, tên này nghiêm túc thật à.
“Nếu nhờ cô gái khác giúp đỡ dù không lằng nhằng về tình cảm, nhưng họ diễn với anh một vở kịch dài như thế, chắc chắn sẽ làm chậm trễ đường tình duyên của họ, như vậy không phải là vô đạo đức lắm hay sao?”
“Cũng đúng nhỉ.” Hiếm khi Từ Vĩ Trạch chịu suy nghĩ cho kẻ khác, Thư Hoán nhất thời thấy xúc động, mấy năm nay quả nhiên anh đã chín chắn hơn rồi.
Hử, khoan đã…
“Thế còn em? Tại sao em thì được?”
“Ủa, em cũng được xem là phụ nữ à?”
“…”
“Hơn nữa mấy năm nay có ai theo đuổi em đâu, một, hai năm chắc cũng vậy nhỉ. Ha ha ha ha.”
Nếu không phải đang nói chuyện qua điện thoại thì Thư Hoán đã cho anh ăn một cú đấm rồi.
Thực ra vóc dáng Thư Hoán nhỏ bé lại yếu ớt, cổ và tay chân đều nhỏ nhắn dễ thương, xắn gấu quần lên đứng đó trông như con chim nhỏ, sắc mặt hơi tái, lúc buộc tóc lại thì khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt luôn lờ đờ vì thiếu ngủ đã chiếm hết một nửa.
Nhưng sống một mình đã lâu nên cũng tiến hóa thành người độc lập và dũng cảm. Lúc dọn nhà, đồ đạc chiếm trọn một xe cũng do tự cô khuân lên lầu, khi đó chưa có thang máy; tường cũng do cô tự sơn, tự leo lên ghế dán giấy dán tường, thay bóng đèn.
Thường ngày trông cô có vẻ lơ đãng, đi đường cũng không vững, mua thức ăn thường xuyên đếm nhầm tiền, nhưng đến thời khắc quan trọng, cô sẽ biến thân thành một nữ King kong vô địch, đuổi đám sói háo sắc thay bạn, đập gián gϊếŧ chuột, một tay làm hết.
“Đàn ông thấy em như thế sẽ sợ lắm đấy.” Lúc Từ Vĩ Trạch đợi cô trước cửa đã nói thế khi thấy cô đang xách thùng nước, hùng hục leo lên lầu.
Chính vì thế giới này tồn tại quá nhiều kiểu đàn ông ăn chơi, không thể tin cậy được như Từ Vĩ Trạch mà phụ nữ mới bị bức ép biến thành mạnh mẽ như thế =_=.
Thư Hoán kẹp ống nghe vào tai, Từ Vĩ Trạch vẫn đang cằn nhàu bên kia: “Em nhớ là phải trang điểm đẹp đấy, tốt nhất là làm tóc luôn đi, đừng kéo thấp tiêu chuẩn của anh xuống…”
“Được rồi, phiền phức quá >_<.” Bảo anh tìm người khác thì không chịu, bây giờ lại kén cá chọn canh nữa T__T
“Cần quần áo giày dép thế nào thì bây giờ anh đi mua giúp em.”
“Không cần, mấy thứ đó em có thiếu đâu.” Cô cảm thấy tủ áo của cô vẫn rất phong phú.
Từ Vĩ Trạch ngập ngừng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn buột miệng: “Ừ, anh trai anh thật sự rất kén chọn, nên em phải phát huy sở trường lớn nhất của mình, cố gắng đẹp hết mức, có giá nhất là được. Cố lên, Gấu Hoán!”
Bắt một cô gái thức trắng hai đêm liên tục phải xinh đẹp thì thực sự là chuyện không dễ dàng gì, cho dù cấp tốc làm mặt nạ thì trông cũng vẫn giống một gương mặt mệt mỏi có thể ngủ gục bất cứ lúc nào, Thư Hoán bất đắc dĩ phải trang điểm tỉ mỉ cho làn da của mình.
Khó khăn lắm mới che lấp được quầng thâm nơi mắt để sắc mặt tươi sáng hơn, lại dùng má hồng và kem che khuyết điểm đẩy cho đường gò má cao hơn một chút để ngụy tạo trông có vẻ tinh thần và sắc mặt hồng hào hơn. Cuối cùng lúc dùng mascara cô lại quét luôn vào trong mắt mình.
Thư Hoán đã gục đầu vào gương, nước mắt đầm đìa, đau khổ muốn chết, lớp trang điểm dày công tạo ra lại biến thành gấu trúc mất rồi.
Tốn bao nhiêu công sức mới trang điểm cho gương mặt đẹp hơn, bây giờ phải mặc chiến bào rồi. Thân phận mà Từ Vĩ Trạch tạo ra cho cô là một đại tiểu thư trí thức, có địa vị. Thư Hoán chưa từng thấy đại tiểu thư đích thực là phải có dáng vẻ thế nào, cũng may là chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, dù sao cũng phải cố gắng hết sức “bao bì đóng gói” cho bản thân trông giàu có là được.
Sợ bị ông anh của Từ gia nhìn ra cô không phải là cô gái giàu có môn đăng hộ đối, Thư Hoán rất gắng sức trang điểm ăn vận, gần như dùng toàn bộ quyết tâm chiến sĩ cắt mạch máu tay ăn thề để lôi hết những bộ quần áo để dành đáng tiền nhất mà bấy lâu cô không nỡ mang ra dùng, mặc hết lên người.
Đó cũng là nguyên nhân mà cô dễ dàng bị bạn bè lôi ra giúp đỡ. Cho dù có không tình nguyện đến mấy, khóc lóc từ chối rằng “Mình không được, mình không muốn”, thì khi bị bắt phải lâm trận, không cách nào trốn được thì cô vẫn khá là chuyên nghiệp và nghĩa khí.
Đến khi vũ trang xong xuôi, Thư Hoán run lẩy bẩy tựa vào tường đi xuống lầu trên đôi giày da đính pha lê cao trên mười phân, nhìn thấy ngay Từ Vĩ Trạch đang dựa nghiêng người vào cửa xe đợi cô.
Người đàn ông đang uể oải đứng thọc tay vào túi quần ấy, có vẻ ngoài chỉ có thể hình dung bằng hai từ “tai họa”. Là đàn ông, Từ Vĩ Trạch là đẹp đến mức bất thường, dáng người như ngọc, mày đen mắt sáng, gò má lại có một lúm đồng tiền. Lúc không có cảm xúc, trông anh cũng như đang nửa cười nửa không, và khi cười thật sự thì đúng là dịu dàng đến mức cám dỗ.
Có vẻ bề ngoài như thế, cho dù anh ngốc nghếch như ỉn, hoàn cảnh nghèo khó thì cũng có không ít cô gái rung động, sẵn sàng lao vào anh, mà anh lại học giỏi, chơi thể thao giỏi, phong độ và gia thế cũng rất tốt.
Thư Hoán nghiến răng nghĩ, có sự tồn tại của công tử đào hoa như thế thực sự là tai họa của phụ nữ.
Nghe tiếng động, Từ Vĩ Trạch ngước mắt lên, vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra như mắc nghẹn, sắc mặt dần dần tái xanh.
Thư Hoán cố gắng giữ thăng bằng đi đến trước mặt anh, e dè quay một vòng, căng thẳng hỏi: “Được không? Đây là kiểu ăn vận đẹp nhất của em rồi đó.” Để miễn cưỡng tương xứng với chiều cao một mét tám mươi tám của Từ Vĩ Trạch, cô còn mang cả đôi giày cao nhất của mình.
Còn Từ Vĩ Trạch hoàn toàn phớt lờ túi xách Chanel và sợi dây chuyền hoa sơn trà mà hiếm hoi lắm cô mới mang ra, cũng không để ý đến nỗi khổ tâm của cô khi mang vào đôi giày mà bình thường chỉ để ngắm chứ không nỡ mang, anh cởϊ áσ vest ra rồi bọc kín cô lại như gói nem.
“Váy của em có cần ngắn hơn tí nữa không? Còn cổ áo cũng quá thấp rồi đấy? Cup B thì tại sao em còn độn cho nó thành D? Lộ ra khe rãnh thế kia là ý gì đấy? Em muốn anh tức chết à?”
Thư Hoán hoang mang không hiểu, bộ váy liền màu champagne này là do một nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra, cô phải dành dụm rất lâu mới mua được, cố ý để dành đến trường hợp quan trọng nhất mới mặc, cho dù không đẹp như người mẫu nhưng ít nhất cũng là đẹp mà: “Làm gì khoa trương thế, đây là bộ lễ phục bình thường mà. Bình thường anh đưa mấy cô gái kia đến dạ tiệc, bọn họ cũng mặc thế này thôi?”
Từ Vĩ Trạch lại nghẹn: “Tiếng là thế… nhưng em ăn mặc thế này thì bó sát quá.”
Thư Hoán hơi hoài nghi người đứng trước mặt mình là kẻ giả mạo: “Nếu em nhớ không nhầm thì ăn mặc bó sát thế này mới là sở thích của anh mà? Chính anh bảo em ăn mặc cho đẹp nhất, mặt không đẹp thì có thân hình bù đắp lại là danh ngôn của anh.”
Nếu không thì ai muốn mặc bộ quần áo mà lúc ăn tối cũng không dám uống nước làm gì.
Từ Vĩ Trạch vẫn kiên quyết giữ áo vest của anh trên người cô, lẩm bẩm: “Nhưng, anh của anh là người rất bảo thủ…”
“… = = Bảo thủ mấy thì chắc cũng nhìn thấy áo bó sát và hở lưng chứ nhỉ?”
Từ Vĩ Trạch cau mày như đang ngứa ngáy khó chịu, nói với vẻ khổ sở: “Anh nghĩ em nên thay bộ khác thì hơn…”
Thư Hoán sắp nổi cáu, cúi xuống cởi đôi giày khó chịu ra, đi chân trần về nhà: “Từ Vĩ Trạch, phiền anh tìm cao minh khác đi.”
Anh chàng đưa tay kéo cô lại: “Này này, em đừng thế chứ. Anh muốn tốt cho em mà, em chưa gả cho ai, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thế chứ, rất thua thiệt… Được rồi được rồi, anh không nói nữa, bộ này thì bộ này, hôm nay em to nhất, em thích thế nào cũng được.”
Sau đó mở cửa xe cho cô, thấy cô hơi cúi xuống để vào trong, anh lại nói: “Anh cảnh cáo em, lát nữa không cho em cúi người!”