Edit: 笑顔Egao
25
Chuyện sau đó ——
“Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn.
“Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy.
Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!”
Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.”
“… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn.
Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không?
Không có đâu.
“Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.”
Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng.
Tô Trừng:…
Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa!
Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó.
Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng…
Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình.
Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Đồ con gái, lại là mi!
Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng!
Rất có phong phạm chính cung nương nương…
Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên.
Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó.
Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường.
Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.
( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ)Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước.
“Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.
(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên)Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?”
Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.”
Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi.
“Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.”
Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái.
“Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc.
Thần hồ đại nhân ——
Cảm ơn.
Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa.
Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng.
[Hoàn]