Chương 4.
Lần đầu gặp thiếu nữ kia là lúc trận tuyết đầu của năm vừa rơi. Mà lần cuối gặp lại cô ấy, đã là trận tuyết cuối cùng của năm.
Trận tuyết kia rất lớn, mà cô, cứ như vậy nép trước cửa nhà cậu, từng mảng tuyết trắng rơi trên vai áo khoác mộc mạc và hàng mi thật dài thật đen ấy.
Từ xa nhìn lại, như thấy được người tuyết nhỏ đang co người vậy.
Thành thật mà nói, nếu không nhờ chiếc khăn quàng đỏ rực cùng với đôi găng tay kia, chắc cậu đã không nhận ra cô.
Thiếu nữ đã từng giúp đỡ đêm đó với cậu mà nói, so với giúp cụ già qua đường hay là giúp tìm cha mẹ cho bạn nhỏ bị lạc cũng như nhau cả, đều chỉ là tiện tay mà thôi.
Ai sẽ cố tình nhớ kỹ người mình chỉ từng tiện tay giúp qua?
Nếu nói có chỗ khác với mọi người thì chính là, lần đó, thiếu nữ chưa từng nói một lời cảm ơn với cậu, ngược lại còn lấy của cậu một thùng mì ăn liền.
Cũng may, chỉ những thứ đó mà thôi, kết quả so với cậu dự đoán đã tốt hơn nhiều rồi.
Về sau, không phải là cậu chưa từng tìm cô, mỗi lúc đến công viên ôn bài, trước khi đi cậu đều sẽ để lại một hộp sữa bò cùng ổ bánh mì trên chiếc ghế dài lần đầu gặp cô.
Cậu không biết thiếu nữ có nhận được “tâm ý” của mình hay chưa, hay là đã bị nhân viên lao công dọn dẹp lúc quét dọn rồi. Dù sao vào ngày hôm sau, kiểu gì trên ghế cũng sẽ trống trơn.
Mười tám tuổi năm đó, cậu một bên ôn tập, một bên ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc ghế dài kia đều nghĩ tới mấy chữ:” Cửa son rượu thịt để ôi, có người chết lả xương phơi ngoài đường.”
Nhưng mà, cho dù là vậy, cậu vẫn thật sự không nghĩ sẽ gặp lại thiếu nữ kia.
“Em còn ổn chứ?” Cậu vội bước tới hỏi cô với vẻ mặt lo lắng.
Sắc mặt thiếu nữ không tốt lắm, gương mặt bị cóng tới hơi xanh tím, hàm răng thì đang run rẩy vô cùng.
Cậu cởϊ áσ lông trên người, choàng lên người cô gái, vậy nhưng tình trạng của cô cũng không tốt hơn mấy. Cô gái vừa run rẩy vừa nở một nụ cười rất đẹp, hỏi với hàm răng đang không ngừng rung lạch cạch:”Anh còn nhận ra em!?” Ngữ khí rất vui vẻ.
Khăn quàng cổ và găng tay đều là mẹ đan cho cậu, kiểu dáng mặc dù khá giống mấy loại trên thị trường, nhưng lại mang “nhãn hiệu ấm áp“, đương nhiên sẽ khác biệt hơn.
Cậu chưa từng đem kỳ hạn ba tháng kia để ở trong lòng, nhưng vẫn nhận ra khăn quàng cổ cùng găng tay, vậy nên cũng nhận ra cô.
Nhưng mà, dù cho ký ức đã mơ hồ, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu nữ có chút khác, là lạ.
Ánh mắt trưởng thành sớm kia dường như lại càng thêm lõi đời.
Với cả, cậu đã sớm để ý túi nhựa trên tay cô gái, bên trong có tám hộp mì ăn liền.
Vừa vặn đủ một thùng, không nhiều cũng không ít.
“Trong siêu thị không có bán cả thùng.” Thiếu nữ run rẩy mạnh hơn, lại vẫn cố gắng cười với cậu:”Mì này…đắt quá…”
“Mau vào đi.” Cậu đã đi mở cửa.
Vận khí cô gái nhỏ tương đối tốt, cha mẹ cậu vừa đi du lịch nước ngoài.
Bật đèn, mở máy sưởi, để thiếu nữ theo vào cửa, động tác của cậu không dừng lại chút nào.
“Em đã ăn cơm tối chưa?” Cậu để cặp sách xuống, hỏi người phía sau.
“Vẫn chưa.” Lần này, cô không còn tò mò ra ra vào vào, chỉ đi theo phía sau cậu, trầm mặc dị thường.
“Muốn ăn pizza không?” Kỳ thật cậu đã giải quyết bữa tối ở thư viện rồi, nhưng đem mì ăn liền đãi cô thì có hơi ngại.
“Ừm.” Cô gật gật đầu.
Ban nãy trên đường cô đã nhìn thấy phố đối diện mới mở cửa hàng pizza, poster quảng cáo nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Cậu gọi đến số điện thoại giao hàng của Pizza Hut, sau đó thuận tay rót cho cô một cốc cacao.
Thiếu nữ bưng lấy cacao nóng, lần này, không còn hay nói chuyện như lần đầu gặp, cô cũng không lập tức tham lam uống một ngụm đồ uống nóng, đôi mắt ngược lại chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn thấy cậu, cảm giác có chút như ngồi bàn chông.
Mười tám tuổi ấy, xem như cậu đầu gỗ cũng có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ trước mặt rất xinh đẹp. Như một đóa hồng vừa chớm nở.
Cuối cùng cậu cũng rõ, vì sao lại thấy là lạ, thiếu nữ trong trí nhớ mơ hồ không quá sạch sẽ, trên người còn có một cỗ mùi hôi chua.
Nhưng mà, lần gặp lại này có chút khác.
Quần áo của cô cũng coi như đơn giản, nhưng trên người lại có mùi nước hoa mơ hồ thoang thoảng, trên môi còn đuợc phủ một lớp son bóng xinh xắn.
Khi cô cố ý ăn mặc, dường như nhìn trưởng thành hơn rất nhiều.
Đột nhiên, không hiểu vì gì, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, sự xấu hổ này giống như đúc lần đầu nhận thư tình của bạn học nữ.
Thế là lúc chờ pizza, cậu ở trên ghế sofa lẳng lặng xem truyện tranh, ngồi cách thiếu nữ một khoảng.
Ngoài thời gian học tập, cậu thích xem truyện tranh. Bởi vì cậu luôn luôn bận rộn với việc học, thời điểm được nhàn rỗi, muốn làm gì đó không cần vất vả động não…
Thế mà hôm nay cậu hoàn toàn không xem được gì, bởi vì dù cho đã cách một khoảng, cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng người ngồi một góc kia, dùng ánh mắt yên tĩnh, rất yên tĩnh đánh giá cậu.
Làm ơn đi, loại ánh mắt này còn đáng sợ hơn so với lần đầu gặp cô xem cậu là dê béo sắp bị làm thịt.
Thật may, nửa giờ sau, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên, cậu lén thở ra một hơi.