Chương 17

Tô Tinh Linh vừa tỉnh lại liền nhớ lại chuyện hôm qua, khiến nàng đau lòng, nước mắt liền chảy xuống, cưỡng chính mình không cần nhớ, bóng người kia lại đáng ghét mà quẩn quanh ở trong đầu, tản ra không đi.

Lấy tay lau nước mắt, tự nói với mình đừng khóc, đừng khóc, không nên còn muốn nàng, không nên sẽ vì nàng khóc, từ hôm nah, nàng chỉ là người xa lạ không quen biết thôi.

Dùng nước lạnh trong phòng rửa mặt, nhìn mình trong gương tóc rơi lả tả, hai mắt sưng đỏ, tiều tụy không thôi. A, Tô Tinh Linh, ngươi làm sao biến mình thành dạng này.

Chậm rãi hất tóc ra sau, dùng khăn mặt lau mắt, dùng son phấn không thể nào như thường, chỉ ít khiến cho mình có chút nhân khí

Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Hứa Ngôn ngồi ở hành lang, nhịn đau nhức trong lòng, coi như không nhìn thấy người nọ, từ bên cạnh nàng đi qua

Tô Tinh Linh hờ hững, giống như một cây đao xen vào lòng của Hứa Ngôn, không ngừng chảy máu. Hứa Ngôn hối hận, nàng rất hối hận, nàng không nên lừa gạt nàng.

Nhưng là đã trễ rồi.

Mấy ngày kế tiếp, Hứa Ngôn im lặng không lên tiếng đi sau Tô Tinh Linh, nàng đi chỗ nào, Hứa Ngôn cũng đi chỗ ấy. Tô Tinh Linh xem nàng như người vô hình, không nói chuyện, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn nàng.

Cố Hành hỏi Hứa Ngôn, các ngươi là thế nào?

Hứa Ngôn chỉ trầm mặc không nói lời nào, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tô Mộc Nhiên hỏi Tô Tinh Linh , các ngươi là thế nào?

Tô Tinh Linh tựa vào vai Tô Mộc Nhiên khóc không thành tiếng.

Cố Hành và Tô Mộc Nhiên không còn biện pháp, chỉ có thể làm cho các nàng tự mình giải quyết.

Cũng, chuyện tình cảm của hai người, người bên ngoài không cách nào nhún tay vào.

Rốt cục có một ngày, Tô Tinh Linh không chịu nổi, quay đầu lại, bước đến trước mặt Hứa Ngôn, cầm lấy cổ áo Hứa Ngôn chất vấn: '' Hứa Ngôn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?''

Thấy Hứa Ngôn chỉ cúi đầu không nói lời nào, Tô Tinh Linh giận dữ: '' Hứa Ngôn, ngươi ngươi yêu ta, nhưng ta một chút cũng không muốn gặp lại ngươi nữa! Ta đây đi tìm một nam tử để gả đi, cho ngươi không bao giờ tiếp cận ta nữa''