Chương 14

CHƯƠNG THỨ 14

Nghe xong mấy lời kia, La Kỳ không khỏi ho khan mấy cái.

Quỷ bất mãn xông tới trước mặt nữ quỷ, nhăn nhăn mũi:“Đây không phải là chuyện có thể tùy tiện đem ra để đùa cợt nha, a 、 di!”

“Gọi ta tỷ tỷ.” Nữ quỷ nghiêm trang cải chính hắn, “Thời điểm ta chết mới có hai mươi bảy tuổi.”

“Nhưng a di đã chết hai mươi năm nay rồi mà.” Quỷ nhìn trời, sau đó quay đầu hỏi La Kỳ, “Anh ho khan xong chưa?”

“Khụ…… hô, xong rồi, khụ……” La Kỳ lấy tay xoa xoa ngực phát đau, một chút khí lực cũng không có. Y len lén liếc nhìn nữ quỷ, da đầu từng trận tê dại: Trong tường đại học La Kỳ đã từng nhìn qua không ít những thứ khủng khϊếp, lúc ấy nhìn chẳng qua là để kí©h thí©ɧ trí tò mò, y kỳ thực chưa từng nghĩ ma rốt cuộc mang hình dạng gì; Sau lại ở trạm thai gặp được quỷ, y cũng vì ngoại hình đối phương tương đối nhẹ nhàng khoan khoái mà không liên tưởng tới thứ gì khác nữa.

Bây giờ, La Kỳ thực sự rất muốn hét “Có quỷ a, mau tới cứu mạng”.

“Ha? Ngươi sợ ta?” Nữ quỷ giống như phát hiện ra chuyện gì tốt lắm, âm sâu cười lên.

La Kỳ nuốt nước miếng, khóe miệng co quắp:“Không có, không có.”

“Thật không có?” Nữ quỷ nhìn y khinh bỉ, “Bất quá ngươi so với tên tiểu quỷ kia còn tốt chán —— tiểu tử này rõ ràng cũng là quỷ, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ta còn dám thét chói tai nói có quỷ.”

“Ai bảo tạo hình của cô trông kinh khủng như vậy làm gì a!” Bị chạm đúng nọc quỷ lập tức nhảy dựng lên phản kích.

“Gọi ta tỷ tỷ.” Nữ quỷ theo thói quen cải chính hắn, “ Một người chết bởi tai nạn giao thông như ta, tạo hình như vậy mới gọi là bình thường a.”

“Tại sao lại vậy?” Tò mò lấn áp cơn sợ hãi, La Kỳ nhịn không được chen miệng hỏi.

Nữ quỷ nghiêng mặt nhìn y, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá. La Kỳ cứng rắn nặn ra nụ cười, cố gắng nhìn thẳng nàng, tận lực lễ phép:“Cái đó, nếu như không tiện nói ra thì……”

“A? Có gì mà không tiện kia chứ?” Nữ quỷ vươn người lên, đổi thành tư thế ngồi, “Ngươi trước kia chưa từng nhìn thấy quỷ? ”

La Kỳ lắc đầu, chỉ chỉ tiểu quỷ bên cạnh:“Trước khi gặp hắn, chưa từng thấy qua.”

“Ai? Như vậy a……” Nữ quỷ sờ sờ cằm làm ra bộ trầm ngâm suy nghĩ, chẳng qua là không được bao lâu đã bị mái tóc che khuất khuôn mặt. Nàng tiện tay vén tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh đẹp làm cho La Kỳ vô cùng bất ngờ.

Sự vật xinh đẹp mà thời gian tồn tại lại quá ngắn ngủi luôn khiến cho người khác thương tiếc, La Kỳ là tục nhân, tự nhiên cũng cảm thấy như vậy.

“Còn trẻ mà đã bị tai nạn giao thông, thật đáng tiếc a.” Y buồn bã nghĩ, sợ hãi ban đầu dần dần phai nhạt, lúc nhìn lại nữ quỷ, y không còn phải cố gượng ép mình nữa.

Nữ quỷ không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt rất chuyên chú. La Kỳ kiên nhẫn chờ nàng mở miệng, nhưng tiểu quỷ bên cạnh lại ngại phiền lập tức thúc giục:“A di đang nghĩ cái gì a?”

“Ân?” Nữ quỷ nhướng mày, “Hỏi ta?”

“Nói nhảm!”

“Ta đang suy nghĩ, đôi tình nhân các ngươi thật giống nhau, hảo kỳ quái.”

“Cái này không phải chuyện để đem ra đùa cợt a di!” Quỷ hét lên.

Nữ quỷ không để ý khoát khoát tay, cười xấu xa:“Ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ bị ta nói trúng hay sao?”

Quỷ bị nàng chọc giận đến phun lửa, nhưng bởi vì không thể rời bỏ trạm thai nên chỉ có thể tức tối gương mắt nhìn.

Nữ quỷ cười a a sau đó hướng La Kỳ nháy mắt một cái, y đột nhiên hiểu ra ý nàng: Mọi người đều là đồng đạo —— lấy việc khi dễ hài tử làm thú vui……

“Khụ,” La Kỳ vừa lúng túng vừa buồn cười, “Cái đó, tỷ tỷ đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”

Nữ quỷ khi dễ đủ rồi, rốt cục hài lòng gật đầu một cái:“Ngươi là một quái nhân.” Câu này là dành cho La Kỳ. “Còn ngươi là một trách quỷ (trách=kỳ lạ).” Câu này hướng quỷ nói.

“Là sao a?”

“Ta trước đây từng gặp một người có thể nhìn thấy quỷ. Tên kia từ nhỏ đã có thể nhìn thấy —— ân, cho nên hắn bị người khác tưởng nhầm thành kẻ điên sau đó đem vào trại. Còn người đột nhiên nhìn thấy quỷ như ngươi, ta là lần đầu biết đến. Về phần tiểu quỷ ngươi, nếu như nói khi chết trông như thế nào, thì khi làm quỷ sẽ trông như thế ấy…… ngươi nhìn không giống kẻ bị xe đυ.ng chết a. Cho nên ……” Nàng trầm ngâm.

“Cho nên?” La Kỳ cùng quỷ hai miệng đồng thanh hỏi.

“Hai người các ngươi là tuyệt xứng.” Nàng tổng kết.

La Kỳ vô lực, quỷ tiếp tục phát điên.

Nữ quỷ cười híp mắt hướng hắn phất tay một cái:“Tốt lắm, không quấy rầy các ngươi nữa. Ta còn có chuyện phải đi, khi khác sẽ tìm các ngươi nói chuyện phiếm!” Nói xong, nàng cũng không chờ La Kỳ bọn họ trả lời, cúi người men theo con phố dần dần bò ra xa.

“Không tiễn! Rãnh rỗi liền đi gieo họa cho người khác, chớ có đến đây nữa!” Quỷ đầy miệng mãn oán niệm hướng nàng nói lớn.

Nữ quỷ không dừng lại, chỉ nghe thấy từ phía xa tiếng cười của nàng vọng lại.

La Kỳ nhìn đối phương bò đi mất. Động tác của nàng thoạt nhìn rất khó khăn, mặc dù biết rõ nàng sẽ không bị mặt đường cứng rắn làm cho bị thương, thế nhưng La Kỳ vẫn cảm thấy bò như vậy thật sự rất đau.

“Cô ấy đã ở đây hai mươi năm rồi.” Quỷ theo tầm mắt của y nhìn sang, đột nhiên thở dài, “Cô ấy nói mình đang tìm hài tử.”

La Kỳ sửng sốt:“Hài tử?”

Quỷ gật đầu một cái, vẻ mặt có chút ảm đạm:“Lúc a di chết có ôm tiểu bảo bảo, hình như hơn sáu tháng thì phải.”

La Kỳ trầm mặc.

Trạm thai nhất thời một mảnh an tĩnh.

Bầu trời cuối tháng hình như không có sao, gió thổi cũng mang theo lạnh lẽo.

La Kỳ yên lặng ngửa đầu nhìn vầng trăng kia, trong tim dâng lên cảm giác chua xót khó lòng giải thích.

Có người nói, người chết biến thành quỷ, là bởi vì có chuyện không thể buông tay, hoặc là oán hận, hoặc là si yêu, luôn có một lí do nào đó để bọn họ chấp nhận ở lại chốn dương gian này.

Nữ quỷ là vì hài tử của mình.

Mà quỷ một mình cô đơn nơi trạm thai, “Cậu là vì cái gì lưu lại đây?”