Chương 2

“Tiêu to gan… Mịa nó.” Chu Hoàn khép sách lại, nhìn lên tên tác giả trên bìa mặt, sau đó mạnh mẽ nhét vào dưới đệm sô pha.

Lúc đánh răng cậu không nhìn gương, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm bọt kem đánh răng trong bồn, bỗng nhiên, một tia đỏ tươi hòa lẫn vào trong bọt biển tuyết trắng, cậu thấy hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn gương, trong gương chỉ có khuôn mặt tái nhợt của cậu, miệng ngậm bàn chải đánh răng một nửa nhếch lên, cùng với chỗ lợi đang chảy máu.

“Mịa nó!” Người dọa người, hù chết người. (dọa cả em, tưởng … ”)

Cậu súc miệng rồi mau chóng tắt đèn đóng cửa, trở lại phòng ngủ.

Cái sô pha giấu tiểu thuyết bán chạy của đồng chí Tiêu to gan thấy thế nào cũng không an toàn, vốn là chiếc sô pha 2 người giản dị đến không thể giản dị hơn lúc này xem ra cũng dính vào hơi thở kinh khủng.

Cậu hít sâu một hơi, lấy sách ra, không nhìn mặt bìa dứt khoát ném ra ngoài cửa sổ.

Lúc này mới lên giường đi ngủ.

Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt cậu lại hối hận.

Sách bìa cứng mới nhất, xuất bản lần đầu, còn kèm theo chữ ký tác giả và phiếu kẹp sách hình xương sọ, ném như thế thật là đáng tiếc.

Chuyện quan trọng nhất là, câu chuyện còn chưa đọc xong.

Chạy tới kịp bồn rửa mặt lại chạy xuống lầu đi tìm, một ông già thu phế phẩm đang ngồi ở bên dưới cửa sổ nhà cậu, đang cầm vật sở hữu riêng của cậu ngày hôm qua đến mức nồng nhiệt.

Chu Hoàn cảm thấy không nên cướp đoạt lương thực tinh thần của anh em giai cấp, nhưng cứ như thế bỏ đi thì không cam lòng được.

Cậu lặng lẽ đi tới phía sau ông cụ, ông ta đang tập trung tinh thần đọc, chương thứ 10, chính là chương mà trò hay mới vừa bắt đầu, bầu không khí được phủ lên tới thời gian thích hợp nhất, ông cụ rất khẩn trương, lông mày hoa râm xoắn xuýt lại.

“Thu chai nào?” Cậu vỗ lên đầu vai ông cụ.

Hôm nay, quần chúng của tiểu khu Phú Cường thức dậy trong một tiếng gào thét tang thương dài miên man. (=]])

Việc này không thể trách Chu Hoàn, cậu đang ở thời điểm tự mình nâng cao trình độ nghiệp vụ!

Nghiệp vụ?

Không sai, cậu chính là làm cái loại ─── nghề chuyên môn hù dọa.

Hắc ám chi lữ đã nghe nói qua chưa? Căn nhà ma lớn nhất thành, là nhân viên trong Du Nhạc Viên lớn nhất thành này, hạng mục mười người nổi tiếng nhất, xếp thứ 5 của hắc ám chi lữ.

Chu Hoàn chính là người phụ trách của Hắc ám chi lữ, Tiểu Đầu Đầu, người ngóng tìm hạng mục mới mỗi quý, dê đầu lĩnh hù dọa người, thường gọi là giả quỷ.

Làm cái nghề này rất là dễ bị đập, trên thực tế cậu không ít lần bị đập, nhưng đều tính là tai nạn lao động, bất kể chi trả.

Du Nhạc Viên kinh doanh không tồi, hiểu rõ sách lược cải biến doanh thu theo mùa, mùa hè đi lấy nước thuận tiện nghỉ hè, mùa đông thì có các loại hoạt động làm đèn băng lễ vạn thánh đặc điển, bởi vậy tiền lương coi như ưu đãi, huống chi Chu Hoàn rất thích phần công việc này.

Chu Hoàn là người kỳ thực lá gan rất nhỏ, bình thường ngày cả phim kinh dị cũng không xem, thi thoảng một con gián nhảy ra cũng có thể dọa cậu, nhưng người này thích giả bộ, làm bộ trấn định là sở trường diễn trò của cậu, rất nhiều lúc rõ ràng khẩn trương đến mức chân cũng nhũn ra, nhưng nét mặt vẫn là một bộ dáng núi băng, cậu sống như vậy kỳ thực mệt chết đi, nhưng giả nhiều năm như vậy muốn sửa cũng không sửa được, huống chi làm ra loại hành vi này có đôi khi còn khá là dùng được, tỷ như đυ.ng phải chó dữ, người bình tĩnh nó sẽ không cắn đâu.

Lúc ban đầu Chu Hoàn làm phần công việc này, nguyên nhân là muốn nâng cao can đảm.

Đều nói là nhà ma thì thử luyện can đảm, suốt ngày trốn ở nhà ma như vậy, có phải nâng cao can đảm không đây?

Lấy kinh nghiệm thực tế của Chu Hoàn mà nói, vô dụng.

Trình độ miễn dịch của cậu đối với nhà ma chỉ hạn chế trong phạm vi mình quản lý ─── tức là nói, đổi một nhà ma khác dù chủ đề là “Tiểu hồng mạo”, cậu cũng sợ đến muốn chết, chậc chậc, nghe đại hôi lang kêu, thật là khủng khϊếp nhá ─── điều này có thể nói rõ một trong những nguyên nhân vì sao cậu không dám xem phim kinh dị.

Đương nhiên, ở trong mắt đồng nghiệp, cậu vẫn đang là lãnh đạo tốt bình tĩnh có trách nhiệm.

Chủ đề của Hắc ám chi lữ thay đổi định kỳ.

Mỗi lần thi công Chu Hoàn đều tự thân vận động, phụ trách công tác giám sát xét duyệt ─── nếu như không đề cập tới bộ mặt thật hiểu rõ bối cảnh trước đó, cậu sẽ bị dọa đến chết khϊếp ấy, còn làm việc thế nào được?

Sáng ý chủ đề mới cũng do cậu ra ─── nguyên nhân giống như trên.

Nghỉ hè sắp đến rồi, cấp trên đặc biệt đem người phụ trách hạng mục nghỉ hè tập hợp lại mở một cuộc họp, cái gì bước chậm trên nước nè, mặt trăng trong mưa nè, dũng cảm tiến vào thác nước nè, các Tiểu Đầu Đầu đều đến đông đủ, trong đó còn bao gồm Chu Hoàn ─── nhà ma cũng coi như là nơi tránh nắng đi.

Cuối cùng người phụ trách yêu cầu mỗi người ra một phần kế hoạch chủ đề của kỳ nghỉ hè, đương nhiên chỉ là nhằm vào hạng mục bản thân phụ trách kia.

Chu Hoàn lập tức đã nghĩ tới sê ri 《vực sâu》 lưu hành nhất khi ấy, bên trong rất nhiều suy nghĩ đều rất thích hợp dùng ở hắc ám chi lữ này, có người đưa ra câu hỏi: “Cái này, có phải tôn trọng bản quyền không? Có cần tìm nguyên tác lấy quyền không?”

Chu Hoàn một câu từ chối: “Một căn nhà mà thôi, còn nhiều chuyện như vậy, hơn nữa tác giả ban đầu lại không biết.”

Nói làm liền làm, Chu Hoàn hăng hái bừng bừng mua cuốn đầu tiên của 《vực sâu》về, kết quả bị dọa đến mức sợ chết khϊếp, sợ đến mức ném luôn cả sách đi.

Sợ thì sợ đấy, cơ mà suy nghĩ muốn rập khuôn theo 《vực sâu》càng thêm mãnh liệt, đây quả thực là thiết kế cho Hắc ám chi lữ! Ngay cả tên cũng rất xứng đôi, đúng là duyên phận mà!

Sê ri 《Vực sâu》 tổng cộng có 10 cuốn.

Câu chuyện nói về một người thanh niên thích đi dã ngoại thám hiểm, trong lúc vô tình phát hiện ra một hang động trên núi, mười người đi vào nhưng đi ra chỉ có chín người, dĩ nhiên đã có 1 người rơi vào trong động. Thế là chín người ấy lại trở lại tìm, nhưng đạp hết sơn động lại không phát hiện ra người thứ mười kia, lúc này đoàn người có chút sợ, phong cách khác biệt của chín người hiện ra vào lúc này.

Có người nói nhất định phải tìm, chúng ta không thể bỏ lại bạn bè ở lại nơi này, cấp trên đã dạy chúng ta blablablabla… Đây là lời của đoàn bí thư chi bộ khi còn bé có người nói không bằng về trước rồi tìm cảnh sát, cảnh sát nhất định có biện pháp blablablabla… Đây là lời nói điển hình của kẻ nhát gan, khi có việc thì báo với thầy giáo có người vỗ ngực nói, tôi đồng ý làm cái này cái này, các cậu thích tìm hay không cũng không cả, dù sao tôi cũng tự vào tìm! Nói xong thì bước vào… Đây là loại người ngốc thấy việc nghĩa là hăng hái đi làm.

Cứ như vậy, chín người lại quay vào sơn động, nhưng phát hiện cấu tạo trong động cùng với lần trước bọn họ bước vào có chút khác biệt… Sau đó lại có người phát hiện, cái sơn động này tựa hồ đang sống….

Má ơi, cuốn sách này sao hấp dẫn người thế.

Câu chuyện của Tiêu to gan này cùng với những tiểu thuyết kinh dị hoặc tiểu thuyết trinh thám cùng loại không giống nhau, ngôn ngữ thoải mái, sáng ý riêng biệt, trong bầu không khí kinh dị hỗn loạn mang theo chút tình yêu, tình bạn, nói chung chính là đặc biệt có thể hấp dẫn người ta để mắt tới.

Cậu ngay cả cuốn thứ nhất còn chưa xem xong, cũng không biết tiếp theo sẽ ra sao, mười người có thể hoàn hảo đi ra không nữa?

… À! Tổng cộng có 10 cuốn, sẽ không phải là cuối cùng mười người đều chết chứ.

Chu Hoàn cứ nghĩ mãi về việc này, công việc thì có chút không chuyên tâm.

“Nè nè, cả lũ tới rồi.” Đồng sự Tiểu Lệ nhìn chằm chằm giám thị đâm chọc cậu.

Chu Hoàn phục hồi tinh thần lại, nhìn một cái lên màn hình, mấy người thanh niên đang nghiệm phiếu đến mức cao hứng bừng bừng.

Chu Hoàn híp híp mắt lại, không nói hai lời đứng lên: “Lên!”

“Được rồi!” Tiểu Lệ hoan hô một tiếng, nhảy lên trước một bước vào “Phòng chuẩn bị”, có thể không hưng phấn sao? Bọn họ còn chưa hoàn thành chỉ tiêu thét chói tai của ngày hôm nay mà!

Các vị đừng hiểu lầm nhé, không phải là nói vào nhà ma thì nhất định phải dọa được người ta ngất mới thôi, đây chỉ là một điểm tư lợi nhỏ đặc biệt của nhân viên nơi này.

Tựa như quản lý xe qua núi, bạn xem chiếc xe đi như bay kia, mây xanh kia, bay vèo vèo, cậu nhìn rất hăng hái, nhưng nhân viên công tác người ta đã sớm nhìn chán rồi, ngay cả mấy phút mấy giây dừng lại cũng nhất thanh nhị sở, nhìn chán xe rồi thì nhìn cái gì bây giờ? Vậy chỉ có thể nhìn người.

Tựa như Chu Hoàn và Tiểu Lệ vầy nè, thời gian làm việc buổi chiều 6,7 giờ, chính là lúc không có khách tới, bọn họ cần gấp người đến kí©h thí©ɧ.

Nhưng việc lựa chọn đối tượng rất quan trọng.

Cuối cùng cậu nhìn lướt qua mấy người trên màn hình giám thị, ba nam hai nữ.

Cậu không thích người vừa nhìn đã rất dễ bị dọa đến thét chói tai, chẳng hạn những người phụ nữ trẻ tuổi cũng không thích vừa nhìn đã thấy người rất sợ hãi, người không có tinh thần như thế, có thể chơi đến phân nửa sẽ hô dừng, lúc ấy bọn họ liền phải ngưng hẳn trò chơi, đốt sáng đèn lên, cái loại cảm giác này, tựa như chưa tới cao trào, nghẹn khuất ấy!

Cậu thích nhất ra tay vào những đôi tình nhân, đặc biệt là lúc mà khi đàng trai thoạt nhìn cũng rất yếu ớt, bọn họ sẽ đỏ mặt lên chăm chú ôm người bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh, cố gắng trấn định, lúc này bạn nếu như sờ cổ cậu ta một cái, nhất định sẽ nhận được một bàn tay đầy mồ hôi lạnh và tiếng thét chói tai gào khóc.

Đáng tiếc, lần này không có đôi tình nhân nào.

Nhưng mà trong đó có một tên mặc chiếc áo sơ mi màu vàng sáng, quần jean thẫm màu phối với chiếc giày màu trắng, tay cầm lưng chai coke hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Con người này cao cao to to, diện mạo anh tuấn, loại tướng mạo này nên phối với màu da tiểu mạch, nhưng người này trắng cực kỳ là trắng luôn.

Không sai, đồng chí Chu Hoàn chính là bị mê hoặc bởi màu da mà vừa nhìn một cái thì biết ngay là không mấy khi ra nắng, cậu không phán đoán ra được.

Người nọ chính là Tiêu Linh, Tiêu to gan trong truyền thuyết.