Để thiết kế chủ đề mới mà cần hiểu rõ về hoàn cảnh bên trong đương nhiên không có gì đáng trách cả, thế nhưng vì sao không cho bật đèn chứ?
•••
Chu Hoàn kỳ quái nhìn Tiêu Linh: “Không bật đèn anh làm thế nào mà nhìn được hoàn cảnh chứ?”
Tiêu Linh chăm chú nhìn Chu Hoàn: “Bật đèn lên làm sao mà tìm ra linh cảm?”
•••
Chu Hoàn khó hiểu mở to hai mắt, Tiêu Linh thản nhiên nói: “Không đem bản thân đặt vào hoàn cảnh của khách hàng làm thế nào mà nghĩ ra được thiết kế tốt? Cậu nói lẽ nào trước đây đều là để đèn sáng trưng mà làm việc sao?”
•••
Chu Hoàn cúi đầu.
—— đương nhiên là đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có vậy, còn ở cùng ba, năm nhân viên thiết kế khác ấy chứ!
•••
Chu Hoàn lúng ta lúng túng nâng tay khỏi cầu dao, Tiêu Linh vỗ vỗ vai cậu: “Cậu phải tin tưởng tôi, thi công thì đương nhiên cần chiếu sáng, nhưng hiện tại không cần thiết. Đi thôi!”
“Chờ một chút, đeo cái này.” Chu Hoàn lấy ra hai mắt kính từ tủ để đồ của nhân viên.
Tiêu Linh cầm mắt kính nhìn trái nhìn phải: “À lần trước cậu nói kính nhìn trong đêm là cái này sao.”
Chu Hoàn gật đầu, rồi cầm ngọn đèn chiếu sáng loại nhỏ đi về phía cửa vào của Hắc ám chi lữ.
•••
Đi ngang qua gian phòng nghỉ ngoài thì chào hỏi vài câu với nhóm người Tiểu Lệ, Tiểu Ngũ nhìn qua đồng hồ rồi nói: “Đầu nhi, không phải nói ăn tối cùng nhau sao? Bây giờ cũng sắp năm giờ rồi.”
Chu Hoàn còn chưa kịp trả lời, Tiêu Linh đã cướp lời, nói: “Chúng tôi phải đi xử lí một số việc, có vài chỗ xảy ra một chút vấn đề không tốt.”
Xuất phát từ một người có thành ý giúp đỡ như vậy, Chu Hoàn có lý do gì mà định phản đối đây?
“Đến lúc hết giờ làm mọi người có thể về, ngày hôm nay tôi không đi được.”
•••
“Ờ, được rồi.” Bọn Tiểu Lệ gật đầu.
Sớm đoán được kết quả này —— Đầu nhi của bọn họ chính là như vậy, vừa nhắc đến chủ đề mới thì sôi sục không thôi.
Động thì vẫn là cái động ấy, một tấm biển hiệu màu gỗ bên trên viết Hắc ám chi lữ thoạt nhìn rất ấu trĩ, buồn cười, thế nhưng bước tiến của Tiêu Linh lại rất nhẹ nhàng.
So với anh, người con trai mặc đồ đen cầm đèn chiếu sáng kia đi ở phía trước có vẻ trách nhiệm trọng đại hơn nhiều.
“Cẩn thận, nơi này có bậc thang.” Lúc đi xuống phía dưới, Chu Hoàn nói.
“À, cậu không nói tôi cũng chẳng để ý.”
Chu Hoàn hừ nhẹ một tiếng, rẽ phải dọc theo vách núi.
Chu Hoàn còn nhớ rõ hồi ức không thoải mái lần kia, ngay trong cái động này, người kia đem cậu ra trêu cợt quá mức, cậu xuất phát từ quán tính mới nhắc nhở anh chú ý dưới chân, kỳ thực hẳn là nên mượn cơ hội này trả thù, nghĩ vậy cậu liền hối hận, vì sao lại đưa cho anh kính nhìn trong đêm chứ…
Những tâm tư nhỏ nhặt này Tiêu Linh đương nhiên không biết, anh chỉ nghĩ hẳn là nên theo sát Chu Hoàn, không cho ngọn đèn lung lay sắp đổ kia cách mình quá xa.
•••
Lúc gần đi tới chỗ sâu nhất trong hang động, đến một khúc quanh hình chữ S có hướng rẽ vào, Tiêu Linh dừng lại: “Được rồi, chúng ta nên bắt đầu nói chuyện chính thôi.”
Chu Hoàn vô cùng kinh ngạc liền hỏi: “Anh đã có linh cảm sao? Tôi còn tưởng rằng anh cần phải lượn vài vòng mới được.”
“Linh cảm bất cứ lúc nào đều có, nhưng không phải cái nào cũng có thể áp dụng.” anh nhìn trọn khuôn mặt hứng khởi của Chu Hoàn vào trong gọng kính, nói: “Hoàn toàn phỏng theo 《 Vực sâu 》 thì không có khả năng, như vậy chi phí quá lớn.”
Chu Hoàn không lên tiếng, dùng sự im lặng cổ vũ anh tiếp tục nói.
“Cậu biết chứ, hang động bên trong 《vực sâu 》 chính là ‘Sống’, nếu như muốn tạo dựng ra cảm giác ‘Sống’, cái loại cảm giác lúc nhúc như dạ dày đang tiêu hóa thức ăn ấy, tôi nghĩ lãnh đạo các cậu không có khả năng đặt bút kí xuống để chi ra khoản tiền mà chỉ để làm giả cảm giác rung động như sâu róm trên tường và mặt đất, về phương diện khác, 《vực sâu 》kinh khủng ở chỗ số người sẽ ngày càng giảm thiểu, mỗi một lần vào động, sẽ ít đi một người, việc này cũng không thể làm được.
“Vậy ý của anh là…”
“Chúng ta có thể dựa vào lối tắt.” Nói xong, anh nắm tay Chu Hoàn, nắm cổ tay cậu để lên vách tường nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Lòng bàn tay bị vách đá lồi lõm ma sát làm ngứa ngáy khó chịu, Chu Hoàn không hiểu lý do, cậu bị động cảm thụ hình dạng của mỗi một tảng đá nhô ra, thậm chí thỉnh thoảng bị kéo mạnh xuyên qua các khe đá có rỉ nước lạnh băng, Chu Hoàn cảm thấy da đầu tê rần, tay kia cũng nhịn không được bắt đầu run run, ngọn đèn yếu ớt dưới đầu gối lại nhẹ nhàng đong đưa.
“Cảm giác được cái gì?” Tiêu Linh đột nhiên hỏi, Chu Hoàn đem toàn bộ tinh thần của mình tập trung trên tay, thình lình bị nhiệt khí thổi qua bên tai, cậu cơ hồ muốn thất thanh kêu gào.
Sau khi ổn định tinh thần, đáp: “Vách tường…”
Tiêu Linh lại nhẹ giọng hỏi: “Còn có gì?”
“Nước… Rất lạnh.” Chu Hoàn nói.
Tiêu Linh có vẻ khá thỏa mãn với đáp án này, đưa tay cậu xuống, nhưng không buông ra, mà là càng nắm chặt tay cậu, Chu Hoàn bị nắm chặt trong nắm tay đầy chất lỏng lạnh lẽo, không biết là nước lạnh cậu vừa nhận được hay là mồ hôi lạnh chảy ra nữa.
“Đây chính là cảm giác của vách đá thiên nhiên.” Tiêu Linh giải thích.
Sau đó lại hỏi: “Nghe được cái gì không?”
Nói xong, anh im bặt, kể cả hô hấp dường như cũng chấm dứt, để đối phương từ từ cảm nhận luật động từ sâu trong hang động truyền tới.
•••
Tí, tí tách… Tí tách, tí tách….
Tiếng nước, cùng với hơi lạnh thẩm thấu qua vách đá, từ trong khe đá ghìm ra tiếng ồ ồ, còn có âm thanh vang lên tạo thành tiếng khóc.
•••
Mọi thứ đều được phân tích triệt để, cũng không còn đáng sợ như vậy.
Nếu như kiên quyết muốn chọn một đáp án vậy thì….
“Tiếng nước.” Chu Hoàn nói.
“Đúng.” —— ngoại trừ tiếng nước, những âm thanh còn lại cũng không có khả năng gây ra cảm giác sợ hãi gì.
“Nếu như chỉ có tiếng nước thì đã rất tốt, thêm những cái khác đều là vẽ rắn thêm chân.” Tiêu Linh nhún nhún vai, lại nói: “Lần đầu tiên tới đây thì tôi đã chú ý tới, mọi người ở đây cố gắng xây dựng một loại bầu không khí kinh khủng ngăn cách rồi lại khá là chân thực, hơn nữa những ngóc ngách mê cung đã được thiết kế… vậy là tốt rồi.”
Chu Hoàn thấp thỏm nghe, mọi cảm giác đều toàn bộ tập trung trên tay —— cái tay cầm đèn kia bởi vì khí lạnh mà trở nên lạnh lẽo, cứng ngắt mà cánh tay còn lại đang bị cầm lại ấm áp, mềm mại, hoàn toàn trái ngược nhưng lại khiến người ta chú ý.
Mu bàn tay không biết từ lúc nào đã trở nên mẫn cảm như vậy, chỉ dựa vào độ cong dán sát đã có thể nhận rõ mỗi một thớ thịt phập phồng trong lòng bàn tay rồi.
“Thế nhưng, ” Khen ngợi xong, Tiêu Linh lại chuyển lời: “Nhưng như vậy vẫn còn thiếu xa.”
“Loại hàng giả thiên nhiên này trình độ còn thiếu, về mặt cảm xúc…” Vừa nói, anh lại đem tay Chu Hoàn ấn lên trên tường, lòng bàn tay vừa được ủ ấm lần thứ hai tiếp xúc với vách đá cứng rắn, ẩm ướt, khiến Chu Hoàn không khỏi rùng mình.
Tiêu Linh nghiêm túc nói ra giải thích: “Bỗng nhiên chạm vào vách tường tường trơn trượt, hơn nữa lại ở trong hoàn cảnh tối tăm, ngay từ đầu du khách sẽ cảm thấy mới mẻ, thậm chí sợ hãi, thế nhưng năm phút sau, loại hiệu quả này suy giảm rất nhanh.”
“Muốn cho du khách cảm giác được khuynh hướng cảm xúc hoàn toàn khác lạ.” anh giơ nắm tay hai người đang nắm lên để làm ví dụ, đem lòng bàn tay Chu Hoàn mở ra, ngón trỏ vuốt ve lòng bàn tay cậu, “Lạnh, ” rồi khép lại, cầm mu bàn tay cậu: “nóng.”
Chu Hoàn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, giận dỗi rút khỏi tay anh.
“Vậy anh nói phải làm sao đây.”
Tiêu Linh tựa như khẽ cười, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ: “Rất đơn giản, xúc giác, thính giác, khứu giác, đều phải tăng mạnh.”
“Xúc giác, thính giác… Tăng mạnh, tôi hiểu, chỉ là khứu giác…”
“Tôi đã từng đọc qua mấy chuyện quái dị Bạch thoại(một dạng ngôn ngữ viết của tiếng Hán hiện đại), có người làm việc trái với lương tâm, buổi tối nằm mơ thấy bản thân bị đưa tới điện Diêm vương, Diêm vương nói, mày làm nhiều chuyện xấu như vậy, phải đi ném vào chảo dầu, nói xong, gọi quỷ soa dẫn hắn đi về phía địa ngục, chảo dầu sôi ùng ục, bên trong đang có ngàn vạn người làm điều ác, tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc, rất đáng sợ, thế nhưng người này một chút cũng không sợ, bởi vì hắn biết đây là đang nằm mơ, ngược lại khi tỉnh lại hắn lại bị hù dọa khϊếp đảm mà sinh bệnh, cậu biết là vì sao không?”
“Vì sao?”
“Hắn nửa tỉnh nửa mê thì nghe được âm thanh dầu sôi, sau đó nghe thấy một mùi thịt tươi ngấm dầu gay mũi, mùi vị ấy càng lúc càng đậm, không ngừng có thêm thịt tươi được thêm vào, càng không ngừng có mùi da heo bị cháy xém bốc lên, rốt cuộc tương xứng với tình huống trong mộng, trong lúc nhất thời hắn sợ đến tay chân lạnh lẽo, phân không rõ là thật là ảo, từ đó về sau liền trở thành bệnh căn, kỳ thực chẳng qua là nhà hàng xóm đang chiên da heo thôi.”
Chu Hoàn nghe được muốn cười, nhưng lại nghĩ câu chuyện này thật sự có triết lý, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ bèn nói: “Ý của anh là làm cho trong động tràn ngập…”
Tiêu Linh gật đầu, “Đương nhiên không phải là mùi vị chiên da heo, có thể thêm vào mùi cỏ mục nát được đấy, hoặc là mùi trái cây chín nẫu, nếu không thì… Mùi máu tanh cũng sử dụng được.”
Đề nghị này quả là mới mẻ độc đáo, thế nhưng…
“Vậy rốt cuộc mùi nào mới tốt?”
Tiêu Linh cười tủm tỉm: “Không phải là mô phỏng theo 《vực sâu 》 sao? Cậu nói thử xem?”
Chu Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi che miệng: “A… Cái này, cái này cũng quá thiếu đạo đức đi…”
Hang động trong 《Vực sâu 》 là vật còn sống, tương đối giống với túi dạ dày khổng lồ, có thể nuốt hết tất cả sinh vật tiến vào, mùi vị trong ấy…
Chu Hoàn chỉ nghĩ qua đã thấy buồn nôn: “Không muốn không muốn, tôi cũng không muốn có khách nhân nôn một bãi trong động của tôi đâu.”
“Ha ha, tôi chỉ nói như vậy, còn dùng hay không là tùy cậu.”
“Kiên quyết không cần, chúng ta nên nói thử về cách tăng mạnh xúc giác và thính giác là được rồi.”
“Vậy rất giản đơn, hang động mà, tự nhiên muốn cái gì cũng có, cảm xúc có thể ẩm ướt trơn trượt, cũng có thể là lông lá xồm xoàm, thậm chí dính nầy, phải biết rằng, trong hang động đã được vạn tuổi không chỉ có nham thạch, rêu, sinh vật ăn đêm, dây mây mềm mại, thậm chí có bầy dơi sống khắp nơi… Cũng thuộc phạm vi khảo xét.”
“Đúng… Chủ ý này rất tuyệt vời! Dù sao cũng là một mảng đen kịch, chỉ coi trọng xúc cảm là được rồi, không cần lo chúng nó nhìn ra sao!” Chu Hoàn hưng phấn hỏi: “Vậy còn thính giác? Thính giác thì thế nào mới tốt?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện…”
Hết chap 18