Sáng ngày hôm sau, lúc Tiêu Linh trở lại, trời còn chưa sáng rõ, vạn vật đều còn trầm mình trong giấc mộng, anh nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, quả nhiên, Chu Hoàn còn ngủ, chỉ là cửa phòng ngủ thì đã mở ra.
Anh cởi giày, đi chân trần vào trong phòng, Chu Hoàn nằm ngửa mặt, sắc mặt lúc ngủ trông rất đẹp, da mặt tựa như trắng lại tựa như được đánh phấn, ánh lên một lớp sang sáng, chỉ là vẻ mặt không được khỏe cho lắm, làn mi dài hơi nhíu lại nằm giấu dưới bờ tóc mái mềm mại, giống như đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó.
Tiêu Linh tìm vị trí ngồi xổm bên cạnh giường, suy ngẫm thì đã hiểu được.
Khóe miệng anh hơi nhếch, kéo ra một nụ cười xấu xa, sau đó nhẹ nhàng dịu dàng bắt đầu huýt sáo, tiếng huýt sáo từ nhỏ dần dần to lên, lại từ từ cao dần, huýt đến mức Chu Hoàn dù đang nằm mộng cũng run cả người, đầu mày nhăn càng thêm sâu hơn. (anh đang xi ‘…’, xấu xa!!)
•••
Không quá một phút đồng hồ, tiếng huýt sáo còn có tác dụng hơn cả chuông báo thức, Chu Hoàn bật dậy, hung hăng liếc Tiêu Linh, lao như điên vào nhà vệ sinh.
Tối hôm qua Tiêu Linh không ở nhà, cậu nào dám vào WC? (=)) nhịn hại thận nhé anh)
•••
Tiêu Linh cười đi đến bên bồn cầu, mắt lướt qua lướt lại: “Không phải đã đổi gương cho cậu rồi sao, sao còn sợ thế?”
Chu Hoàn chuyên tâm đi tè, căn bản không để ý tới hắn.
“Ài, cứ nghẹn nướ© ŧıểυ không tốt với thân thể đâu nhé.” Tiêu Linh nhịn không được nói.
Chu Hoàn liếc xéo anh: “Liên quan qué gì anh!” Trong lòng lại nghĩ, ai bảo anh cả đêm không ở nhà, ai biết đi đâu chơi rồi.
Tiêu Linh nhún nhún mũi, cười như không cười, nói: “Ài, cậu vẫn là xử nam ha?”
Mặt Chu Hoàn thoắt đỏ bừng, xoay ngoắt người qua, ngăn cản đường nhìn của đối phương, sửa sang lại quần.
Tiêu Linh hiểu hết cả.
“Aizz, cậu có biết tôi làm sao mà nhìn ra được không?”
Người sau ném cho anh một cái nhìn khinh thường tựa lưu manh, Tiêu Linh không quan tâm, đắc ý nói: “Bởi cậu đi tè không có mùi gì a.” (anh ơi bựa quá |||)
Chu Hoàn hừ nhẹ một tiếng, ấn xả nước.
“Ai, tôi cũng muốn đi tè nữa,” Tiêu Linh chặn tay cậu lại, kéo dây quần ra, “Phí nước bây giờ đắt lắm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi.”
Chu Hoàn làm lơ anh, mới có năm rưỡi, cậu cũng ngủ không được nữa rồi, đơn giản bắt đầu đi rửa mặt.
Tiêu Linh ở bên cạnh dù bận vẫn ung dung rung đùi.
Chu Hoàn lườm anh một cái: “Lúc ẩn lúc hiện đẹp lắm ha! Thu lại mau đi!”
Tiêu Linh ‘ơ’ một tiếng: “Tôi rung của tôi, cậu đỏ mặt cái gì?” (sao cả 2 truyện mình edit cứ đúng khoảng này lại lộ JJ chớ, BT!!!)
Chu Hoàn rũ mắt xuống, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào lớp bọt đang xù lên.
Tiêu Linh lại ngứa gan ngứa ruột muốn chọc cậu, thế là chầm chậm quàng lên bờ vai đối phương: “Ai, tôi bảo nè…”
“Cái gì?”
“Màu sắc với hình dạng của cậu khá ghê nha ”
“Khụ khụ… khụ!” Một ngụm kem đánh răng tí thì nuốt ‘ực’.
•••
Chưa tới bảy giờ, Chu Hoàn đã đá cửa đi làm, Tiêu Linh còn ở đằng sau cợt nhả: “Khu trò chơi đi làm sớm thế sao? Còn sớm hơn cả công ty bách hóa!”
•••
Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Linh nằm trên chiếc giường xếp của anh, nghiêm túc ngẫm lại, vừa rồi tựa hồ hơi quá đáng nhỉ, có rượu vào cái gì cũng nói toẹt ra, coi mọi thứ thành thật hết cả!
•••
Dáng vẻ vừa rồi của anh nếu dùng để câu dẫn phụ nữ, vậy thì vị hôn thê có cả tá rồi, nhưng anh ở với phụ nữ thì thấy đau cả đầu, mấy cô ấy ích kỷ, hơn nữa thích sai khiến, luôn muốn bạn phải dỗ dành. Tiêu Linh đã từng quen với một nữ sinh, đó là chuyện không lâu sau khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ban đầu ở chung, nữ sinh nói thích tài hoa và tài hùng biện của anh, khi đó anh còn chưa nổi danh, chỉ ẩn núp đằng sau internet làm một viết thủ đơn thuần, không tới nửa năm, bạn gái đã ghét anh, suốt ngày thầm thì to nhỏ ám chỉ với anh, nói xem bạn trai của người nảo người nào ấy, mới đi làm nửa năm đã mua được xe, anh mà cứ như vậy mãi, vĩnh viễn cũng không có tiền đồ đâu. Không ngừng ám chỉ anh bỏ sáng tác truyện đi, tìm một công việc ổn định mà làm.
Những ưu điểm mến mộ năm đó, giờ đã trở thành lý do ghét bỏ, tài hoa ư? Tài hoa thì cũng phải có người thưởng thức nhá! Hùng biện ư? Bạn cho là đang thi hát tấu chắc?
Cơ hồ tất cả những điều dẫn đến khắc khẩu, Tiêu Linh cũng không có ý muốn vãn hồi, một câu chuyện tình yêu cứ như thế lùi vào dĩ vãng.
Trong tiểu thuyết của Tiêu to gan, không có tình yêu, hoặc là nói, không có tình yêu nghiêm chỉnh, tất cả đều là mờ ám, mông lung, để mọi người tự suy ngẫm, cái loại tình cảm này chỉ là một chút gia vị thêm vào bầu không khí kinh dị, nhân vật chính dưới ngòi bút của anh, bình thường chưa nói tới tình yêu thì đã lìa cõi trần rồi. (chuyện ma nào chả thế, hừ =. =)
Có độc giả suy đoán rằng, bản thân Tiêu to gan là một người theo chủ nghĩa bi quan, Tiêu Linh thầm cười với ý nghĩ ấy, anh lại chẳng thấy mình bi quan chỗ nào.
Trong sinh mệnh không có tình yêu thì làm sao? Đầu óc anh bận rộn như vậy, nào có thừa mứa thời gian anh anh em em chứ?
Chỉ là xác lập chủ đề, trình bày cảm tưởng, phô bày từng tình tiết một đã chiếm toàn bộ thời gian của anh ─── loại chuyện sắp xếp các cố sự thực sự sẽ khiến người ta nghiện, đầu óc vĩnh viễn cũng không dừng lại được.
Người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc khi cùng người yêu hôn môi thì trong đầu người ấy đang ẩn giấu một thứ vũ khí sắc bén đây?
•••
Ngày hôm qua là ngày tụ hội của mấy tác giả trẻ tuổi, cũng là ngày sinh nhật của Văn Tự.
Dựa theo lệ cũ, vẫn hẹn vào nửa đêm như cũ, Tiêu Linh không báo cho Chu Hoàn trước để cậu chuẩn bị, bởi anh nghĩ đó là chuyện không cần thiết, nhưng lề mà lề mề thế nào, anh lại đến muộn.
•••
Văn Tự có tình bạn sâu nhất với anh, bình thường cùng nhau nghiên cứu xu thế văn chương, đã từng hợp tác viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp khá ướŧ áŧ.
Thọ tinh(=người được chúc thọ=người có sinh nhật) trẻ tuổi vừa thấy anh lập tức nhướn mày, dáng vẻ như muốn tuôn lời như suối.
Tiêu Linh không biết hắn muốn nói gì, nhưng biết hắn nhất định nghẹn chưa được lâu lắm.
Qủa nhiên, uống chưa được mấy, thọ tinh trẻ tuổi đã lắc la lắc lư đến bên cạnh anh, ghé vào tai anh nói: “Vị khách quan này, nhìn mắt ngài đào hoa, mặt hàm xuân, lúc nào cũng xem giờ, thời thời khắc khắc dáng vẻ không yên… Chẳng lẽ có?”
“Có cả nhà cậu ấy!” Nghe thấy câu cuối ấy, Tiêu Linh mỉm cười.
“Tớ nghiêm túc mà,” Văn Tự tránh khỏi cái thúc tay của anh, “Tôi muốn nói, có phải nhà cậu có? Hửm?” (chớp chớp)
“Có cái gì?” Tiêu Linh còn giả ngu.
Cổ Trùng tiến qua, gập ngón út lại ngoắc ngoắc: “Có mỹ nhân a ”
“Đúng đúng!” Văn Tự bổ sung thêm: “Các cậu có biết không, gần đây Tiêu to gan dọn tới ở chung với người ta đó!”
Tiêu Linh cau mày: “Hai cậu muốn sửa thành võ hiệp hở? Giọng điệu lưu manh.”
“Hừ hừ!” Cổ Trùng giả giận, vểnh tai lên ngoáy: “Chọc Tiêu đại hiệp mất hứng rồi ha, nói trắng ra như thế làm gì!”
“Tiểu nhân sai rồi ” Văn Tự cười ha hả tiến tới bên cạnh Tiêu Linh: “Gọi điện tới nhà cậu không ai nhận, biên tập viên của cậu nói cậu đang kiếm đề tài nghiêm túc.”
Mấy người còn lại vui vẻ: “Đề tài nghiêm túc?”
“Không phải đâu, đề tài nghiêm túc của Tiêu to gan… Chẳng lẽ là chuyện thần quái bí mật?” Người nói lời này, là bạn Văn Tự mời tới, Tiêu Linh không quen hắn, chỉ biết bút danh hắn gọi là Hoa Gian Tửu, cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc gặp gỡ của bọn họ. Hoa Gian Tửu cũng là một đóa hoa lạ trong nhóm, bởi hắn viết truyện ngôn tình ─── cái loại truyện chỉ viết riêng cho tiểu nữ sinh xem.
Ánh mắt Hoa Gian Tửu nhìn anh sáng quắc.
•••
Tiêu Linh nghẹn lời, tên tiểu biên(cách gọi thân thiết dành cho biên tập viên) này… Tuy bảo gã bảo mật, cũng không cần lấy cái lý do như thế chứ, còn đề tài nghiêm túc…
Anh ậm ừ rồi nói: “Ừm, cũng coi như là nửa tả thực đi.”
“Tả thực ư?! Oa tôi muốn coi tôi muốn coi ” Văn Tự chạy tới đu vai anh.
“Được thôi, khi xuất bản nhất định tặng bạn thân một quyển!” Cổ Trùng và một người khác cũng là tác giả cổ phái(phong cách cổ) tới vỗ vai anh.
Tiêu Linh sắp bị vỗ phun ra ngoài rồi, chỉ có thể đáp lại: “Ha ha! Không thành vấn đề…”
Lòng lại thầm nghĩ, cái loại nhật ký ở chung này bị quảng cáo rùm beng thành ái muội như thế, lấy cho ra xem mới lạ!
•••
Sau đó, trọng tâm câu chuyện lại bị đổi tới đổi lui, mọi người cuối cùng quên mất tiêu cái đề tài nghiêm túc về tính tả thực kia, Tiêu Linh lại dần dần bồn chồn, hắn có chút nhớ thương tên kia ─── ừ, lấy lời Cổ Trùng mà nói, chính là “mỹ nhân”.
Anh không ngừng đếm giờ, 3 giờ, 3 giờ rưỡi, sắp 4 giờ, chết tiệt, đám này rốt cục muốn uống đến mấy giờ?
Văn Tự tựa như đã trở thành thọ tinh dựa bàn nằm đơ ra, hai người khác và Cổ Trùng bắt đầu cùng nhau trút cho Hoa Gian Tửu, thế nhưng người sau tựa như vại trữ rượu vậy, mặt không đỏ tí nào, mọi người thấy hắn bị trút nằm vật ra rồi, lại bàn bạc xem có nên đi hát không.
Tiêu Linh bắt đầu buồn bực.
Cái tên kia nửa đêm thức dậy phát hiện phòng khách đen kịt một mảnh có thể sợ hay không? Thậm chí… có thể lo lắng hướng đi của anh hay không?
Ánh mắt lại lần nữa dời tới mặt đồng hồ, đối diện nhìn kỹ Hoa Gian Tửu, Tiêu Linh nhếch miệng giần giật, người sau biết ý mỉm cười, hất hàm ra vẻ cho Tiêu Linh rằng: đám người Cổ Trùng đang say như chết, chuồn về giờ, bọn họ sẽ không phát hiện.
Tiêu Linh vừa tự giễu vừa quay về nhà Chu Hoàn.
Anh sao lại sa ngã tới nước này? Đã trêu cợt một người đàn ông làm vui, giờ còn không nỡ chọc cậu.
•••
Vậy cứ tiếp tục sa ngã nữa đi.
.:Hết chap 14:.