Tiêu Linh nhấc chân lên giường, đệm giường phát ra tiếng cót két mềm mại, khiến lòng anh run lên, ngước mắt nhìn Chu Hoàn, người kia chôn hết ở trong chăn, chỉ lộ ra con mắt ướŧ áŧ.
Tiêu Linh nằm thẳng như mới rồi, người lắm chuyện cũng không nói nữa, Chu Hoàn cũng không nói gì, cảm giác này rất kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn ôm cánh tay gần gũi thân thiết, giờ lại chỉ có im lặng.
Bóng tối quả nhiên là môi trường thích hợp để giãi bày, dù cho sợ hãi bóng đêm thì càng dễ sinh sôi.
“Hay là… Để tôi… kể câu chuyện cho cậu nghe nhé?”
Không có tiếng đáp lời.
“Đảm bảo không phải chuyện dọa người.”
Vẫn không có tiếng đáp lời.
Tiêu Linh quay đầu nhìn một cái, Chu Hoàn ngay cả mắt cũng nhắm lại rồi.
“Không phải chứ… ngủ rồi ư?” Tiêu Linh chọc chọc cậu.
Đáp lại anh chính là tiếng hô hấp nhẹ nhàng, cùng với gương mặt ngủ không được an bình cho lắm.
Cái này anh đã được khẳng định rồi, ánh mắt lưu luyến và động tác níu ống quần anh vừa rồi, chỉ là bởi cậu sợ lần mất điện thứ hai.
Tiêu Linh tựa hồ đã đến lúc đảm nhiệm hiệu quả của một món đồ chơi bằng nhung to đùng.
Hắn nhìn cái đèn trần đang tỏa sáng bên trên, lẩm bẩm nói: “Mình thực sự là người tốt.” Nói xong lặng lẽ xuống giường, trước khi ra khỏi phòng thì tắt đèn đóng cửa.
Mười phút sau anh lại nhớ tới phòng ngủ.
“Đã đáp ứng nằm với cậu rồi.” Anh nhìn cái chăn hở ra trong bóng tối, rón ra rón rén cởϊ qυầи áo lên giường.
•••
Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên, Chu Hoàn tỉnh lại, trên giường chỉ có mình cậu, ngủ rất thỏa thuê, thế nhưng hương vị của Tiêu Linh lưu lại trong phòng quá rõ ràng.
Anh ta ngủ đây à? Chu Hoàn cau mày.
Chẳng qua… Hôm qua hình như là mình muốn anh ngủ cùng mình.
Sau đó… Không nhớ được nữa.
Nghĩ đến mình ngủ bên cạnh người kia thì khá khó chịu, không biết mình có tạo cái dáng ngủ xấu xí nào không nữa, có cau mày nói nhảm, nói mớ gì gì không, có điều, ngày hôm qua tựa hồ không mơ tới điều gì đáng sợ cả, vậy coi như cũng ổn đi.
Chu Hoàn vỗ mặt đứng dậy, phát giác mình cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lại xấu hổ một trận nữa.
Có loại cảm giác dù giấu mặt trong chăn cũng bị nhìn hết.
•••
Lúc đi tới cửa WC thì nghe thấy tiếng nước truyền ra từ bên trong, Tiêu Linh đang tắm.
Chu Hoàn mỉm cười đẩy cửa đi vào.
•••
Tiêu Linh vốn đưa lưng về phía cậu, thấy cậu đi rất chi là thoải mái vào thì cũng khá sửng sốt.
Bình thường nếu thấy người khác đang tắm thì sẽ nói các loại lời xin lỗi khách sáo hay sao? Vẻ mặt này tựa như nét cười chiếm lợi của người khác vậy?
“Anh tắm của anh, không có gì đâu.” Chu Hoàn tự nhiên vẫy vẫy tay, lấy bàn chải đánh răng và cốc ra, cười mỉm thăm hỏi Tiêu Linh một cái rồi nói: “Buổi sáng tối lành.”
“… Buổi sáng tốt lành.” Tiêu Linh gượng cười.
•••
Yo ──── lấy được mặt mũi rồi!
Chu Hoàn vui sướиɠ chải răng, ngay cả bọt kem bị vẩy ra cũng vẫn vui mừng khôn xiết.
•••
Vóc người Tiêu Linh khá được, anh đưa lưng về phía Chu Hoàn, đường cong trôi chảy từ vai kéo dài tới hông, lại từ điểm gồ của phần hông chảy nghiêng xuống dưới, phân ra hai bắp đùi thon dài, lúc anh lấy sữa tắm mới thỉnh thoảng quay người, thoáng nhìn qua, vậy cũng đủ để Chu Hoàn ước ao, đường cong phần ngực lộ ra, Chu Hoàn nhìn qua gương, ngay cả tiết tấu đánh răng đều trở nên chậm đi, súc miệng không giống súc miệng, mà giống như nuốt nước miếng.
Má ơi, đều là người ít ra ngoài, vì sao anh có cơ thể nhường này?
Chu Hoàn không phục lắm, ánh mắt lướt quả ảnh chiếu trên gương phản xạ lại khiến Tiêu Linh cảm nhận được sự ghét bỏ.
Anh trêu ai chọc ai chứ, không phải hôm qua đã quay lại ngủ cùng rồi sao?
Đương nhiên, cũng phải kiếm được chút quà tặng.
Anh rũ tung hết bọt xà phòng trên đầu, cố sức lau mặt một cái, xoay người lại: “Nhìn gì thế? Cậu không có à?”
Lời này ngày hôm qua Chu Hoàn đã nói, giờ trả nguyên lại cho cậu, chỉ là giọng điệu Tiêu Linh giống như đang trêu đùa thôi.
“Ô… Khụ khụ!” Nuốt mất một ngụm nước súc miệng rồi.
Lại ngẩng đầu thì thấy Tiêu Linh đã quấn khăn tắm.
•••
… ….
•••
Sau khi Chu Hoàn đi làm, Tiêu Linh ngồi ở trước máy vi tính, mở chương đã lưu hôm qua.
Anh có chút do dự, hướng đi của chương này không rõ.
Anh vốn dự định dùng bút ký để ghi chép lại sự việc, sau đó từ từ tăng thêm một vài thứ không chân thật, cuối cùng hoàn thành một bộ tác phẩm huyền nghi nửa thật nửa giả.
Thế nhưng bây giờ xem ra, văn này tựa hồ có chút ấm áp.
Anh mở file văn ra, xem nội dung dang dở ngày hôm qua.
Anh vốn muốn viết một tác phẩm huyền huyễn, như là: bản thân anh trong văn sẽ tắt đèn đóng cửa, sau đó quay ra phòng khách, thế nhưng bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết gián đoạn, nhân vật chính quay lại phòng ngủ, phát hiện đối phương đang bị bóng đè, đồng thời tiếng TV nhà bên cạnh truyền đến, anh giờ mới phát hiện ra là chỉ có căn phòng của bọn họ mới bị mất điện.
Thế nhưng đang gõ tới chỗ giúp đồng chí nhát gan ra khỏi phòng tắm, ngón tay chẳng hiểu sao lại ngừng, xem lướt qua tình tiết thần quái đã được lên khung tốt, trực tiếp dựa theo tình huống chân thực miêu tả ra, bao gồm cảm giác khi sợi tóc lạnh lẽo lướt qua cánh tay và sự hoảng hốt trong thoáng chốc có điện…
•••
Copy, paste, confirm ─── trực tiếp post lên.
•••
Nhìn chương mới ra lò, Tiêu Linh hoài nghi mình thực sự đã bị quỷ quấn thân rồi, sao…có thể viết ra cái thứ này chứ!
Thế nhưng tác phẩm vừa mới công bố, không thể bỏ được, Tiêu Linh khẽ cắn môi, mặc kệ nó đi! Dù sao đây cũng là clone của anh! Cho dù khi viết đến cuối truyện mà không ra truyện kinh dị, có mắng cũng là mắng cái bút danh ‘giả bộ điềm tĩnh’ này cơ mà.
•••
Tiêu Linh đã cảm thấy mình không được bình thường cho lắm, từ lâu anh đã trải qua cái thời hết sức lông bông rồi, theo lý mà nói thì không nên thích quấn lấy trêu cợt người khác mới phải, hơn nữa còn là trêu đi trêu lại một người, thậm chí đến tận nhà người ta để ức hϊếp, chuyện này có phải quá đáng quá thể rồi không.
Anh nhớ tới một câu ngày hôm qua Chu Hoàn đã tùy tiện nói ra ─── “Cậu sợ nhìn không rõ thứ gì à?” Lúc đó, Tiêu Linh hỏi thế.
─── “Có chút ít đi, như là lòng người, không đáng sợ sao?” Chu Hoàn hỏi lại.
Lúc đó ngực anh nhói mạnh một cái.
Nhưng điều khiến anh hổ thẹn hơn cả, là tình cảm mơ hồ, tựa như có phần yêu thương.
Vậy thì buồn cười lắm, sao lại là yêu thương chứ?
Anh có thể yêu thương một đứa bé, hay là một con mèo, thậm chí một con chuột bạch, nhưng không nên là một người nam nhân đã thành niên chứ.
Khi đó anh có loại cảm giác bị thôi thúc, anh đặc biệt muốn làm người bạn tốt nhất nhất nhất nhất của đối phương, có thể thẳng thắn thành khẩn bất luận loại bị mật gì như thế này, anh đặc biệt muốn biết nguyên nhân tạo nên một Chu Hoàn lạnh lùng giỏi ngụy trang là cái gì.
Thế nhưng, tình cảm lúc này tựa hồ đã vượt quá mức độ giữa bạn bè rồi.
Cho dù là người bạn tốt nhất cũng không phải hoàn toàn không có bí mật.
Huống chi tình bạn của bọn họ cũng chẳng sâu xa gì cho cam.
•••
Mấy lời bình luận mới nhất đã gây sự chú ý với Tiêu Linh.
Mấy người độc giả dùng những cái nick thông thường nhất, bọn họ nói thế này này ───.
= =: buồn cười quá, bạn cùng phòng của cậu cũng thật là, đổi lại là tôi cũng không nhịn được mà đi ức hϊếp hắn!
Sổ tự quân(vua đếm số): không sai! Quả thực là hiếm có, người nhát gan như thế giờ ít có lắm, còn muốn giả vờ nữa! Càng như thế càng khiến người ta muốn bắt nạt! Tôi ủng hộ cậu!
123: thú ghê nha yo, cúi lạy ‘bình tĩnh’, là kiểu tôi yêu nhất nha còn làm bộ không sợ, dễ thương ghê
•••
Tiêu Linh gật đầu cực kỳ đồng ý, con mắt của quần chúng quả nhiên là sáng suốt, bởi đối phương gọi mời anh bắt nạt thôi mà!
Tiêu Linh lại xem lướt lại những bình luận từ đầu, phát hiện tới một từ khá quan trọng: dễ thương!
•••
Dễ thương ư?
Tiêu Linh suy nghĩ lại chuyện xảy ra ban sáng, hình như đúng là rất dễ thương.
.:Hết chap 12:.