Hứa Ước dựa lưng vào gối, sắc mặt trầm đυ.c theo dõi y: “Cậu làm thật sự?”
“Em muốn.”
Lục Thù Đồng đáp rất nhanh, tách chân đối phương ngồi chồm hỗm trên đùi hắn, uốn éo eo, lại cúi đầu cắn vành tai Hứa Ước: “Em muốn làm…..”
“Cậu biết ta không ở dưới.”
“Em có thể ở dưới.”
Máy sưởi trong gian phòng bật khá cao, Hứa lão bản chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng tang. Lục Thù Đồng vén góc áo, đem tay thò vào: “Em muốn bị ngài thao…..”
Hứa Ước quay mặt sang, giơ tay đẩy đầu y ra, nhưng cấp tốc bị tóm lấy.
Lục Thù Đồng ngậm vành tai hắn, dùng nước bọt nhuộm ướt, giống như muốn vấy bẩy dưỡng phụ luôn cấm dục cao ngạo của y. Cố ý tạo ra tiếng nước, thanh âm khiến người ta đỏ mặt truyền vào trong tai Hứa Ước.
“Cậu quyết định làm?” Hứa Ước nhìn y. Lục Thù Đồng bề bộn vuốt ve khắp người hắn: sờ qua phần eo, ở xung quanh cái rốn đánh vòng.
“Đúng” Lục Thù Đồng ăn đủ vành tai thì nghiêng đầu đối mặt hắn, rũ mi mắt nhìn chằm chặp đôi môi khô khốc của người dưới thân, “Em muốn cùng ngài hôn môi trước.”
“…” Hứa lão bản chẳng lên tiếng.
“Ngài không nói lời nào, xem như chấp nhận.”
Lục Thù Đồng cúi đầu cắn vành môi hắn.
Đầu tiên gặm bờ môi, liếʍ qua những địa phương khô ráo, từng cái từng cái làm ướt; tiếp theo luồn đầu lưỡi vào, gắt gao dây dưa.
Mỗi lần hôn, Lục Thù Đồng đều mang theo kịch liệt cá chết lưới rách, coi đây như lần cuối cùng hai người thân thiết, nhất định phải phá tan được môi Hứa Ước, cảm nhận được mùi máu tanh, mới bằng lòng bỏ qua.
Hứa Ước từ chối trả lời. Hắn nằm đó, ngẩng đầu, nước bọt từ khoé miệng chảy xuống, bị đầu lưỡi Lục Thù Đồng cuốn đi. Quần áo trong người cũng được cởi ra, nghịch tử này đang không ngừng sờ mó l*иg ngực hắn, gảy gảy đầu v*.
“Có thể làm chứ?”
Hôn đủ răng môi, Lục Thù Đồng nằm sấp trên người Hứa Ước, đùi kẹp lấy hông hắn, cảm thụ dương v*t ấm áp của người yêu, lớn mật mà thấp kém nhìn thẳng.
Tại tủ đầu giường cách hai thước, cây nến mang công hiệu thúc tình lẳng lặng thiêu đốt.
“Lục Thù Đồng, cậu biết mình đang làm gì sao?”
Hứa Ước hỏi.
“Em làm sao không biết.”
Con trai nuôi hắn nhẹ nhàng cười, ngón tay lướt qua bụng hắn xoa xoa qua lại khıêυ khí©h: “Em muốn nuốt ngài vào bụng, gặm xương ngài, uống máu ngài, dùng mọi cách vấy bẩn ngài, không cho ai mơ ước. Hứa Ước, ngài nói em làm sao không biết?”
Y gặm cắn cổ họng đối phương, hút mạnh đầu v*, hôn liếʍ vùng bụng, ở phía trên lưu lại vài đạo dấu vết hồng ngân uốn lượn. Y nhìn quần ngủ hắn, trong mắt là tìиɧ ɖu͙© nồng đậm khiến người kinh hoàng: “Cho em được không?”
Hứa Ước nhìn y một hồi, bỗng nhiên cười rộ: “Cậu nói lời này…. Lục Thù Đồng, là ta thao cậu đấy, nói như thế nào hình như ta nằm dưới vậy?”
“Ngài đáp ứng?”
“Cậu quấn quýt ta nhiều ngày như thế, ta không đáp ứng hữu dụng ư?”
“Vô dụng.”
Lục Thù Đồng mừng rỡ xông tới hôn môi hắn, hai tay không quên cởϊ qυầи Hứa Ước.
“Đây là em cho ngài lựa chọn” Y nằm nhoài giữa hai chân đối phương, nhìn vật nhô lên ẩn trong qυầи ɭóŧ đen, không nhịn được dúi đầu vào.
Có lẽ vừa tắm xong, mùi vị nơi đó của Hứa Ước rất nhạt. Cách lớp vải vóc, Lục Thù Đồng dùng đầu lưỡi phác hoạ toàn bộ hình dáng vật nam tính, rồi nắm lấy chân hắn, nghiêng mặt hôn bắp đùi phía trong, cắn nuốt da thịt mềm mại.
Hứa Ước ngồi dựa vào thành giường. Năm đó bị thương chẳng làm ảnh hưởng phương diện tìиɧ ɖu͙© của hắn. Đối với kí©h thí©ɧ con trai nuôi, hắn thiếu điều vẫn có phản ứng.
Lục Thù Đồng chôn mặt ở dương v*t hắn, cắn vào một ít gốc thân, hàm răng nhẹ nhàng nghiền ngẫm.
“Thoải mái chứ?”
“Ừ.”
“Lần sau đừng tắm rửa trước được hay không, em muốn mùi vị của ngài nặng một chút.”
“….. Cậu có thật nhiều thú vui tà ác.”
Hứa Ước hồi đáp, nam căn lần thứ hai bị cắn vào. Hắn ăn đau, kéo tóc Lục Thù Đồng, vậy mà đối phương lại hài lòng, điều này khá giống… triệt để nắm bắt Hứa Ước tại bàn tay. Cảm giác thiếu hụt an toàn trong lòng hiếm khi được lấp đầy.
Lục Thù Đồng cởi bỏ lớp che đậy ướŧ áŧ cuối cùng.
— quang cảnh núp bên trong qυầи ɭóŧ cực kì đẹp đẽ: dương v*t màu đỏ sẫm thẳng dài, gân xanh phân bố đều đặn, qυყ đầυ êm dịu mà khổng lồ, mãn nhãn không lớn không nhỏ thả xuống hai tiểu cầu phân lượng đủ đầy. Hơn nữa lớp da ngoại bộ cũng không nhiều nếp nhăn, căng mịn sạch sẽ vô cùng.
Y nuốt một ngụm nước bọt, không kìm chế nổi vươn tay sờ nắn.
Đầu tiên áng chừng hai túi thịt khổng lồ, mê muội nắm hờ nơi tích góp tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, đem mặt vùi vào đám lông rậm rạp, môi làm phiền qua lại. Hàm răng cắn phần da mỏng thuộc về vật nam tính, xấu xa muốn kéo ra, nghe được Hứa Ước hơi thở nhẹ mới động viên hôn hôn nó.
Lục Thù Đồng nắm phân thân Hứa Ước, nam căm trong trạng thái mềm nhũn không quá lớn, độ dài vừa vặn, sờ trong tay mềm mại, cảm giác rất tốt.
Cử chỉ y gần như bắt đầu vuốt ve điên cuồng.
Hứa Ước có phần bất mãn, buông bàn tay kéo tóc Lục Thù Đồng, đổi thành bắt bả vai y. Lục Thù Đồng mặc kệ, một bên hôn một bên hỏi “Thoải mái chứ”, tựa hồ muốn được hắn khẳng định.
Nhưng Hứa Ước giờ đây cảm thấy phiền, giơ tay vỗ vỗ mặt y, ra lệnh: “Cho ta yên tĩnh chốc lát.”
Lục Thù Đồng nhếch môi. Sờ nắn đủ vật thể trước mắt, tay trái y nâng hai khoả cầu, tay phải nắm giữ nam căn, đem qυყ đầυ ngậm vào – dùng sức hút.
“Hứa Ước, trước đây ngài giao du cùng những người khác, họ cũng đối với ngài thế này sao?”
“Đương nhiên, mỗi ngày có rất nhiều kẻ nhào lên giường ta.”
“Kỹ thuật của em, hay bọn chúng tốt hơn?”
“Tất nhiên là bọn…..” Hứa Ước vừa định trả lời, qυყ đầυ đã bị hút lại. Hắn theo bản năng thấp giọng hô, giữ bờ vai Lục Thù Đồng.
Lục Thù Đồng nắm tiểu cầu, đem nửa gốc dương v*t ăn vào miệng, liếʍ láp điểm kɧoáı ©ảʍ. Hứa Ước thất thố không kịp đề phòng, bị hút đến một trận thống khoái, dịch tuyến tiền liệt chậm rãi chảy ra từ qυყ đầυ.
“Ưm…..” Vật lớn bị bao bọc trong cổ họng trở nên gắng gượng, Lục Thù Đồng cấp tốc nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, lại như chưa đủ tiếp tục hút.
Y hiển nhiên biết rõ điều này.
“Ha a….. Ân….. Cậu vì sao làm thế?” Hứa Ước khí tức bất ổn hỏi, theo quán tính nhét cả cây dương v*t đang hưng phấn vào miệng đối phương.
Khoang miệng Lục Thù Đồng bị nhồi nhét, không trả lời được. Đầu lưỡi liếʍ láp hành thân nóng bỏng. Ngậm một hồi lâu, sau khi xác định toàn bộ nam căn đều dính đầy nước bọt bản thân — quyết định nuốt sâu vào cổ họng.
Hứa Ước cấm dục rất nhiều năm, từ sau thương tật chẳng hiểu sao trở nên căm ghét làʍ t̠ìиɦ, cũng không nổi du͙© vọиɠ với ai. Đã quá lâu chưa thừa nhận chuyện như vậy — một khi bắt tay vào, càng so với bất cứ lúc nào mẫn cảm vạn phần.
Hắn giữ lấy đầu Lục Thù Đồng, vật nam tính cương lên nhiều hơn, qυყ đầυ không ngừng tiết dâʍ ɖị©ɧ, rồi rất nhanh bị một đầu lưỡi mạnh mẽ cuốn đi.
Lục Thù Đồng nỗ lực ngậm chặt khoang miệng, mỗi lần trừu sáp đều ăn cả cây dương v*t, chống đỡ nơi cuống họng sâu xa. Y nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Hứa Ước, chỉ cảm thấy cực kì vui thích —
ngài ấy sung sướиɠ, đều nhờ mình.“Được rồi….. được rồi…”
Nhiệt lưu từ bụng tiến vào phân thân. Hứa Ước lần nữa kéo tóc y, muốn Lục Thù Đồng dừng lại. Con trai nuôi cố chấp lại xấu xa của hắn làm sao nghe lời, càng gia tăng tốc độ phun ra nuốt vào. Ở một lần nuốt sâu, Hứa Ước run lên, bắn ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sền sệt mà lại ngai ngái.
Lục Thù Đồng chẳng chút lãng phí, nuốt hết thảy vào bụng. Y ngậm nam căn Hứa Ước, như kẻ đói khát mấy chục năm chưa ăn cơm no; sau khi tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu lưỡi lại mò lấy lỗ niêm mạc, tựa hồ còn ham muốn nhiều hơn.
“Hứa Ước, nhiều năm như vậy, ngài có phải rất ít xuất tinh?” Đuôi mắt y nhàn nhạt đỏ, xem ra thật câu dẫn. Liếʍ liếʍ khoé môi tận hưởng mùi vị chất lỏng trắng ngà, Lục Thù Đồng khẽ bóp quả cầu vẫn trướng lớn, chưa hết thòm thèm thì thầm: “Em còn muốn nữa.”
“….. Ta không ngăn cản cậu” Hứa Ước hưởng thụ tư vị cực khoái sau xuất tinh, thân thể ung dung khàn giọng nói.
Lục Thù Đồng cười tươi, thành thạo cởϊ qυầи áo vướng bận trên người, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ gối giữa hai chân đối phương, để Hứa Ước nhìn thấy vóc người cường tráng.
Vai rộng, chân dài, eo nhỏ, Lục Thù Đồng gác chân qua xoay lưng, đem cặp mông trắng nõn bại lộ trước mắt Hứa Ước: “Thích không?”
Hứa Ước bật cười, vươn tay nắn bóp mông y: “Thế nào lại tự mình bán ra như vậy?”
Lục Thù Đồng cầm tay hắn đặt tới hậu huyệt chính mình: “Em đem bản thân bán cho ngài, có được hay không?”
Y quay đầu, con mắt rất sáng, ra sức lấy lòng nam nhân trên giường.
Hứa Ước sờ soạng mấy lần, nâng dương v*t y lên: “Tốt.”
Lục Thù Đồng tại lòng bàn tay tuỳ ý hắn xoa nắn, chưa đủ hai phút liền bắn.
“Nhanh như vậy?”
“Ừm…” Lục Thù Đồng rút ra, đem ngón tay nhiễm phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngậm vào, vừa hút vừa theo dõi hắn, trong mắt là tình ái nồng nặc — với y mà nói, Hứa Ước như bình rượu ủ lâu năm nồng độ cực kì cao, nhấp một hơi liền say mèm.
Liếʍ khô cạn tay hắn, Lục Thù Đồng lại quỳ giữa hai chân, đem vật lớn yêu thích ngậm vào miệng.
Hứa Ước mặc y đùa bỡn, vuốt mặt y cảm thụ hình dáng nam căn ở trong miệng đối phương. Lần này hắn không xuất tinh, Lục Thù Đồng nâng người để ngón tay hắn xuyên qua hậu huyệt. Bên trong dũng đạo ấm áp thông suốt, chỉ cắm một ngón tay, đã khiến con trai nuôi hắn gầm nhẹ lên.
Lục Thù Đồng nhả dương v*t, buông mi mắt mê loạn nhìn chằm chằm Hứa Ước, ngồi xổm trên đùi hắn. Dâʍ ɖị©ɧ từ nội bích tuôn ra, y uốn éo cái mông cọ sát phân thân to và dài của chính mình, tất cả tròng mắt đen láy đều là khát vọng.
“Hứa Ước….. thao em….. Em muốn ăn ngài.”
Y cắn môi đối phương, mồm miệng không rõ nói.
***
Cây nến trên tủ đầu giường đã đốt hết một nửa, hương thơm ngập tràn cả phòng.
Vật nam tính của Hứa Ước chống đỡ phía ngoài lỗ hậu huyệt Lục Thù Đồng, một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra, nóng bỏng khiến da đầu y run lên.
Hứa Ước ôm hông Lục Thù Đồng.
Đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, đem bàn tay hướng về bên cạnh, từ trong chăn móc ra thứ gì đó, tiếp theo nắm lấy tay Hứa Ước. Chỉ nghe
“xoạt”một tiếng, Hứa lão bản phát hiện… tay trái mình không động đậy được nữa.
“Lục Thù Đồng!”
Hắn trợn mắt, nghịch tử này cầm còng tay, vững vàng cố định mình vào thành giường!
“Cậu đang làm gì, ta chẳng phải đều đáp ứng cậu sao?!” Hứa Ước cả giận rống lên.
Lục Thù Đồng hôn hít mặt hắn, ôn nhu vỗ về: “Hứa Ước….. như vậy không tốt ư?”
“Ta cảnh cáo cậu, mau giải khoá” Sắc mặt Hứa Ước tái xanh.
“Em thích như thế…” Tiếng nói Lục Thù Đồng rất nhẹ, hiển nhiên còn say mê trong tìиɧ ɖu͙©. Y cắn cổ ông chủ Hứa, phân thân do giãy giụa của người đối diện bị bóp lấy. Nhưng y càng thêm hưng phấn, dịch tuyến tiền liệt hầm hập bốc lên.
“Em muốn vấy bẩn ngài…” Đáy mắt y xoáy vào đối phương, gỡ bỏ cầm cố tại nam căn mình, nâng tay còn lại — lần này, tay phải Hứa Ước cũng bị khoá vào đầu giường.
Lục Thù Đồng thoáng lui ra, triệt để cởi sạch quần pyjamas Hứa Ước, lại lấy y phục cả hai vứt xuống sàn, ngoài một thước mê luyến nhìn thân thể bị còng ở đầu giường.
“Thật đẹp…..”
Bất kể là nửa thân trên tinh tráng hay hạ thân uể oải, Hứa Ước đều mê người khiến ai nấy đều kích động.
Lục Thù Đồng trở về cạnh hắn ngồi trên đùi, chân sượt qua vật nam tính: “Ngài tức giận không?”
“Có.”
Hai người thật vất vả mới bồi dưỡng ra chút tình ý giờ biến mất chẳng còn một mống. Hứa Ước nghiến răng nghiến lợi: “Ta phi thường, phi thường chán ghét. Lục Thù Đồng, cậu tốt nhất ngay lập tức thả ta ra!”
“Không muốn… ngài sẽ cảm thấy vui thích.”
Lục Thù Đồng tách khe mông chính mình, bên trong từ lâu ướŧ áŧ đến rối tung rối mù. Y đem ngón tay cắm vào tuỳ tiện chọc chọc, tay trái giữ chặt tính khí Hứa Ước, tay phải nâng mặt hắn — bất chấp ngồi thẳng xuống.
Hai người đồng thời phát sinh tiếng hô khẽ.
Lục Thù Đồng là lần đầu tiên, không bôi trơn lại chẳng kinh nghiệm. dương v*t Hứa Ước một hồi xông vào địa phương căng mịn, bị vách tường non mềm bốn phía chen lấn đau đớn.
“Cậu buông lỏng chút” Hắn than một câu.
“Không thoải mái?” Lục Thù Đồng cầm vai hắn, trên dưới chuyển động mấy lần. Y kỳ thực so với Hứa Ước càng đau, bất quá Lục Thù Đồng chẳng quan tâm. Đối với y, cảm thụ của Hứa Ước quan trọng hơn. Lắc lắc mông, y để nam căn to lớn tàn phá trong người, liên tiếp đánh vào tiểu huyệt mềm mại, nửa thoái mái nửa đau khổ….. Y kêu thành tiếng:
“Ha a….. Ân….. Hứa Ước…..”
Y mơ hồ kêu loạn. Dưới tác động từ cơn đau kí©h thí©ɧ, huyệt động rỉ ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Nam căn bị hút vào trong, Hứa Ước cảm thấy sắp hoa mắt.
Lục Thù Đồng cưỡi trên người hắn, buộc vật lớn không ngừng một giây thúc vào chính mình. Động tác mạnh bạo mang theo tiếng nước khiến người ta mặt đỏ tim đập. Tiểu cầu va chạm hai bên mông thịt — thât muốn nhốt thứ này cả đời bên trong.
Hai tay Hứa Ước bị còng ở đầu giường, chỉ có thể nằm yên đảm nhiệm đòi hỏi từ đối phương — lúc trước bảo Lục Thù Đồng bán thân, hiện tại nhìn xem, càng giống như Hứa lão bản đang gắng sức lấy lòng Lục Thù Đồng.
Hậu huyệt căng chặt lại nóng rực, mỗi lần nhấp vào đều làm cho Hứa Ước kề cận tan vỡ.
— quá lâu không làʍ t̠ìиɦ, nhất thời chẳng chống đỡ được.
dương v*t Lục Thù Đồng ngẩng đầu thật cao, chống đỡ trên bụng y, dịch tuyến tiền liệt không ngừng chảy ra từ qυყ đầυ. Hứa Ước liếc nhìn, gặp đồ vật kia thực sự hưng phấn đến đòi mạng, ngước mắt:
“Em buông tôi ra, tôi giúp em.”Hắn bỏ cả tôn nghiêm thay đổi xưng hô hòng đổi lấy giải thoát. Thế nhưng Lục Thù Đồng chìm trong kɧoáı ©ảʍ đỏ cả mặt, híp mắt, vài giây sau bỗng nhiên nở nụ cười: “Bị ngài thao bắn không tốt hơn sao?”
Y cắn đầu nhũ Hứa Ước, bàn tay tìm được địa phương giao hợp dưới thân cả hai. Nhào nặn tinh hoàn đối phương, loạn ý tình mê cảm thán: “Hứa Ước, em thật thoải mái…”
“Chúng ta sau này hằng ngày đều làʍ t̠ìиɦ được chăng? Em muốn bị ngài thao…”
Nam căn Hứa Ước bó căng, túi thịt bị nhào nặn, thoải mái đến run rẩy: “…. Không muốn.”
“Tại sao?”
Lục Thù Đồng bất chấp tăng nhanh tốc độ chập trùng. Lần nào cự vật rút tới miệng huyệt, lại nặng nề ngồi xuống. Đỉnh qυყ đầυ đâm đến nơi sâu thẳm, mông thịt đánh vào hai khoả cầu khổng lồ. Y không nháy mắt, yêu thương nhìn người bị khoá tại đầu giường, ngắm khuôn mặt thống khổ đan xen vui sướиɠ của đối phương.
Hứa Ước ngậm chặt hàm răng, nhưng vẫn thấp giọng rêи ɾỉ. Còng tay phát sinh tiếng “leng keng” ngổn ngang, nghe tới mức dâʍ ɭσạи dị thường, như thuốc trợ hứng cao cấp cho trận đấu chẳng biết bao giờ ngơi.
“Ha a… Được rồi… Chậm một chút…..”
Toàn thân hắn căng thẳng, kɧoáı ©ảʍ chập trùng khiến đầu óc trống rỗng. Tay nắm chặt thành đấm — Hứa Ước cảm giác mình đang dần dần lạc lối trong bể dục u ám, chỉ muốn trầm luân.
Lục Thù Đồng sướиɠ đến hai chân phát run, chẳng muốn ngừng lại. Thứ trong cơ thể thật lớn….. qυყ đầυ nóng cháy đập vào tiểu huyệt non nớt…
Nhanh muốn chết.
Tại gian phòng xa hoa, hai chân Hứa Ước giang rộng, lấy một loại tư thế khuất nhục mà dâʍ ɭσạи bị cố định ở thành giường. Lục Thù Đồng ngồi xổm trên đùi hắn, phóng đãng nhấp nhô lên xuống, bên trong bờ mông đầy ứ ngân là một cây hàng thô dài không ngừng đút vào, mang theo lượng lớn da^ʍ thuỷ.
Sau hai mươi phút, Hứa Ước bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lúc xuất tinh, nghịch tử Lục Thù Đồng này còn đang ngoan cố luật động mãnh liệt. Hậu huyệt căng mịn kí©h thí©ɧ cự vật, qυყ đầυ bị lôi kéo đau đớn. Hứa Ứớc càng đau nhưng càng sảng khoái, cắn mạnh vai Lục Thù Đồng, mắng: “Được rồi! Ưm… ha… Cậu dừng lại cho ta…..”
“Không muốn” Lục Thù Đồng đưa tay nắm lấy túi cầu Hứa Ước, buộc lòng hắn Ước phóng thích luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Loại cảm xúc bị hoàn toàn cầm giữ trong tay khiến hắn xấu hổ, giãy dụa đến lợi hại.
Lục Thù Đồng động viên, một bên ôm hôn, một bên nhắm mắt làm ngơ..… ép hắn lêи đỉиɦ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỏng người từ qυყ đầυ thô to phun ra, xuất tại cằm ông chủ Hứa.
“…”
Hứa Ước sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên bị đối xử như thế, tức giận nói không nên lời. Mà vị con trai nuôi kia còn thấy chưa đủ, trườn đến cằm hắn liếʍ khô tϊиɧ ɖϊ©h͙, bình luận: “Vẫn là của ngài ăn ngon.”
“… Lục Thù Đồng!”
Hứa Ước cảm nhận biến hoá của người đè phía trên, trách móc: “Cậu có phải nghĩ…”
Lời còn chưa xong, dương cụ cắm trong cơ thể đối phương đã bị tóm lấy, người kia thực tuỷ biết vị siết chặt gốc nam căn; mới tạm dừng vài giây bắt đầu vòng lặp kế tiếp.
Hứa Ước kinh hãi, giãy dụa ưỡn thân thể: “Cậu còn chưa đủ?”
Hai tay Lục Thù Đồng du ngoạn loạn xạ trên người hắn tìm tòi, dúi đầu hít hà bộ ngực: “Hứa Ước….. Ngài để em đói hai mươi lăm năm, mới một lần làm sao đủ no?”
“…”?
Vật nam tính của Hứa lão bản vừa được phép mềm xuống lại bị kí©h thí©ɧ cứng rắn ngóc đầu lên. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tàn dư trên qυყ đầυ bị nuốt sạch. Hắn ngẩng đầu, cần cổ yếu ớt bị Lục Thù Đồng cắn xé, tính khí cũng bị che phủ sau hậu huyệt mềm.
“Ân… Aha… Cậu chậm… chậm một chút… một chút thôi… Quá nhanh…”
Khoé mắt Hứa Ước chảy ra vài giọt lệ tinh khiết. Lục Thù Đồng như nhìn thấy cái gì cực kỳ quý giá, lập tức liếʍ đi, gia tăng tuần suất trừu sáp.
“Không…”
Đối phương không ngừng hướng hắn đòi hỏi, mà hắn căn bản chẳng thể ra sức, mặc y gặm cắn đùa bỡn.
Khắp bụng Hứa Ước một trận bừa bộn, Lục Thù Đồng phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ chính mình, bôi lên. Hứa Ước muốn né tránh, rồi lại bị y nắm về.
Dây thần kinh xấu hổ đứt phựt, Hứa lão bản lần thứ hai rốt cục kìm giữ không nổi binh tướng — lần thứ ba xuất tinh.
***
Một hồi tình sự hoang đường mà kịch liệt kết thúc, phân thân còn cắm trong mông Lục Thù Đồng. Y cúi đầu hôn Hứa Ước một cái, siết chặt cái mông, huyệt thịt đè ép nam căn — có vẻ còn muốn tới thêm lần nữa.
“Cút” Hứa Ước được cởi còng tay liền cho y một cái tát, mắng: “Cậu thật làm càn!”
Lục Thù Đồng nhấp nhấp dương v*t mấy lần, nghiêm mặt hôn hắn: “Hứa Ước, chẳng phải ngài cũng chơi rất vui vẻ sao?”
Hứa Ước lạnh như băng nói: “Không có lần sau.”
“Vậy lần đó chúng ta dùng roi được hay không?” Lục Thù Đồng vờ như không nghe, cười cười nắm lấy bàn tay hắn, đau lòng nhìn dấu vết bị còng xiết chặt đến đỏ sậm; mang theo tay hắn chạm vào dương v*t chính mình:” Ngài dùng roi, đánh em chỗ này, nhé?”
“…..” Hứa Ước nghĩ một hồi tình cảnh kia, bất chợt rùng mình, “Biến.”
“Thích không?”
“Không hề” Hứa lão bản qua loa trả lời, vỗ vỗ gò má y, “Cầm điếu thuốc lại cho ta.”
“…..”
“Nghe lời.”
“…” Lục Thù Đồng cẩn thận rút cự vật bên trong thân thể, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, run rẩy bước xuống giường lấy thuốc giúp hắn.
Hứa Ước nhìn những chất lỏng tục tĩu từ đùi y lướt xuống, lại nhìn thấy dáng đi kỳ quái của y. Sau khi đối phương bò đến cạnh, thì đưa tay sờ soạng cánh mông ướt nhẹp: “Đau không?”
“Không đau” Lục Thù Đồng đem bật lửa cùng hộp thuốc ném qua bên cạnh, cầm dương v*t hắn tựa hồ còn muốn nhét vào hậu huyệt.
Nhưng mà tính khí Hứa Ước đã mềm rồi, nhét vào một hồi liền trượt ra.
Y chưa bỏ cuộc, đơn giản nằm nhoài giữa hai chân hắn, đem nam căn mềm nhũn ăn ở trong miệng.
Hứa Ước đốt điếu thuốc, rít một hơi, hết cách nhìn con trai nuôi đáng đánh đòn của mình như tên nghiện bệnh hoạn tính chất vô cùng nghiêm trọng tham lam hút liếʍ phân thân.
“Còn chưa đủ?”
“Không đủ….. Mãi mãi không đủ” Lục Thù Đồng nắm vật nam tính, dùng môi ma sát qυყ đầυ, âm thanh khàn khàn như bị hơ lửa, “Em còn muốn ăn…”
Tay trái Hứa Ước cầm thuốc lá, tay phải bực tức kéo đầu y — 12 năm trước nhận nuôi nghịch tử này, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đối phương phục dưới chân mình, điên cuồng lại hư hỏng tham luyến nam căn chính mình.
Oan nghiệt.
Mơ mơ màng màng, bọn họ tổng cộng làm hai giờ đồng hồ. Sau đó Hứa Ước bị Lục Thù Đồng ôm đến buồng tắm, Hứa Ước phải liên hiệp toàn bộ tàn hơi mới ép được đối phương chờ phía ngoài. Lục Thù Đồng thân thể trần trụi đứng trước cửa lặng nghe tiếng nước chảy, dương v*t mới mềm xuống lại ngẩng đầu.
Bất quá vẫn là không nên — y nghĩ.
Hứa Ước sẽ tức giận.
Tắm xong, Lục Thù Đồng cầm lọ thuốc mỡ tới, nằm lỳ trên giường cầu xin Hứa lão bản bôi cho. Hứa Ước đẩy ra cánh mông sưng đỏ, thoa chất nhầy lạnh lẽo vào. Xong việc thì vỗ vỗ mông y: “Được rồi.”
Lục Thù Đồng không mặc quần áo, vồ tới ôm lấy người ăn mặc chỉnh tề: “Hứa Ước, em cảm thấy thái độ của ngài đối với em hình như tốt hơn một chút. Là bởi vì chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ ư?”
“Có sao?” Hứa Ước biết mình phản kháng cũng vô hiệu, không chút để ý nói, “Ta thấy vẫn vậy.”
“Sau này ngài cùng em làm chuyện thế này nhiều hơn, hoặc là nói….. chỉ cùng em làm, được không?”
“….. Nói sau đi.”
“Cùng em làm có phải rất thoải mái?”
“…” Hứa Ước liếc y, “Phải, nếu như cậu không khoá ta lại, cảm giác càng tốt hơn.”
Lục Thù Đồng cười khẽ, nhào vào l*иg ngực hắn: “Kia chúng ta lần sau chơi trò khác.”
“Ta mệt mỏi, tắt đèn.”
“Ngủ ngon, em yêu ngài.”
“…..”
Rùa:Phù… đáng quan ngại, ngài Hứa sẽ tinh tẫn nhân vong mất =)))